Mưa tạt vào ô dù, bộp bộp, không ngừng nghỉ.
Lâm Kiến Tịch đưa tay ra sờ mặt Giang Ngộ, gương mặt này bây giờ còn ngây ngô, nét mặt còn mang theo mềm mại của thiếu niên, chỉ có đôi mắt khi nhìn qua dường như ẩn chứa một đại dương sâu thẳm.
“Kiếp trước em là tên khốn nạn.” Giọng điệu của anh nhẹ nhàng khiến người ta khó phân biệt đây là một lời mắng chửi hay là một lời trần thuật sự thật dịu dàng.
Giang Ngộ ngập ngừng thử nắm lấy tay anh, sau đó nhắm mắt lại: “Đúng vậy.”
Giọng cậu khàn đặc, kể lại tội lỗi của mình: “Em đã theo dõi anh, giam cầm anh, cưỡng bức anh… Em ti tiện, dơ bẩn, hạ lưu, hai bàn tay trắng không có gì đáng giá.
Vậy anh còn cần em không?”
“Vậy anh còn cần...!Một người xấu xa như em không?”
Bàn tay Giang Ngộ rất lạnh, trên lông mi dính nước không biết là nước mưa hay là nước mắt, Lâm Kiến Tịch lau bọt nước trên mặt cậu, hơi cong khóe mắt: “Cần.”
Giang Ngộ ngẩn ngơ, như một tên tội phạm ở giây phút cuối cùng sắp bị hành hình bỗng được đặc xá, bây giờ cậu đã biết thế nào là tìm được đường sống trong chỗ chết.
“Em có thể…” Giọng cậu càng ngày càng khàn: “Em có thể ôm anh một cái không?”
“Được.”
Lâm Kiến Tịch thấy cậu còn chưa lấy lại tinh thần, chủ động ôm cậu vào trong lòng ngực, giọng nói mang theo ý cười: “Con chó điên muốn về nhà cùng anh không?”
Dù nghiêng, mưa rơi trên người hai người, nhưng lúc này, không ai thèm đếm xỉa đến nó nữa.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bang-qua-cau-treo-nguy-hiem/1212631/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.