Bên tai Mộng Yên vang lên một giọng nói dễ nghe, nhưng nàng cảm thấy rất khó chịu, nhưng Mộng Yên vẫn trả lời tuy rằng nàng không tự nguyện chút nào.
- Chủ nhân ta tên Ngự Mộng Yên!
- Ngự Mộng Yên, Yên Yên ừm rất hay, bổn tôn sẽ gọi nàng là Yên Yên, đừng gọi ta là chủ nhân gọi bổn tôn là Ngọc là được rồi!
Nghe Quân Ngọc nói Mộng Yên rất muốn mắng cho hắn một trận, nhưng nàng không hiểu tại sao nàng không thể mắng hắn được chắc chắn là do khế ước chủ tớ, nhìn biểu cảm phong phú trên mặt Mộng Yên Quân Ngọc cảm thấy Mộng Yên rất đáng yêu, xiu một chưởng đánh đến chỗ Mộng Yên Quân Ngọc vội cảm chưởng của Tật Phong Báo vương,
"Hãy za đúng là thất sách tại sao hắn lại quên mất cái tên mặt than còn ở đây chứ."
Mải ngăn cản ám chưởng của phong báo vương, Mộng Yên đã bị Phong Báo vương cướp mất, nhìn phong báo Vương ôm eo Mộng Yên, Quân Ngọc hai mắt bốc lửa, tức giận nói:
- Con báo nhà ngươi còn không mau thả nữ nhân của ta ra!
- Nực cười, lão Hồ Ly nhà ngươi không phải nói, người ta muốn giết ngươi càng muốn bảo vệ sao, vậy nữ nhân ngươi coi trọng ta càng muốn cướp, hừ!
Phong Báo Vương đưa tay ấn lên trán Mộng Yên, cũng như lúc đầu khế ước chủ tớ giữa nàng và Phong Báo Vương được hình thành.
- Ngươi bị điên sao, nhân loại không thể đồng thời kì hai khế ước được, hơn nữa ta và ngươi là thượng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bang-tam-ngu-than/497165/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.