Mộng Yên đi vào trong sâm lâm, nàng càng đi, trong lòng lại càng nghi hoặc, trong này đã là sâu bên trong vực sâu sâm lâm, tại sao nàng vẫn không nhìn thấy một yêu thú nào vậy, chuyện này không bình thường chút nào khu rừng âm u, im lặng đến Mộng Yên nổi da gà, nàng có thể nghe thấy tim mình đập, tiếng bước chân của nàng, Mộng Yên không ngừng tìm kiếm xung quanh, không phụ lòng mong mỏi của Mộng Yên, nàng đã nhìn thấy một con yêu thú, Mộng Yên hai mắt tỏa sáng.
"Là Tật phong báo oa thật lớn."
Mộng Yên sử dụng ẩn thân phù tiến gần đến chỗ Tật phong báo, "phù" mộng yên thở ra, tật phong báo vẫn chưa phát hiện ra nàng "kì lạ sao nó không nhúc nhích vậy" cơ hội tốt để ra tay, mộng yên sử dụng phù bút, cây phù bút rất sắc không chỉ có thể làm bút viết còn có thể sử dụng làm binh khí, mộng yên sử dụng toàn lực, ra tay một phát chí mạng, mộng yên nhún người cây bút trong tay nàng sắc như kiếm đâm về phía cổ tật phong báo, "Không thể nào rõ ràng phù bút đã đâm trúng cổ tật phong báo tại sao nó lại không bị chầy xước một chút nào vậy" mộng yên cầm phù bút không thể tin nhìn tật phong báo.
- Nhân loại ngu dốt, người tưởng chỉ với cấp bậc Ngự linh sư mà đòi lấy mạng bổn vương!
Tật phong báo vương nhìn mộng yên khinh thường nói, nó phát hiện mộng yên lâu rồi tại hắn muốn xem nàng định làm gì, không ngờ nàng lại ngu ngốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bang-tam-ngu-than/497167/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.