Lâm Bội vẫn chưa rời đi, anh ta vẫn đứng đó nhìn Khổng Lập Thanh bước ra khỏi cổng khu nhà, đến chỗ Chu Diệp Chương đứng đợi. Vì khoảng cách khá xa nên Khổng Lập Thanh không thể nhìn rõ biểu cảm của Lâm Bội, nhưng cô lại cảm giác được khi mình bước đi, toàn thân anh ta nháy mắt toát ra mùi sát khí. Cô quá hiểu người đàn ông này, tâm tình anh ta thay đổi thế nào cô đều cảm nhận được, vì thế càng lúc lòng cô càng thấy bất an.
Chu Diệp Chương cũng không đứng bên ngoài lâu, chỉ lát sau anh cũng bước lên ngồi vào trong xe. Chu Diệp Chương vừa ngồi xuống, Khổng Lập Thanh lập tức nghiêng người qua, không ngần ngại cúi xuống ôm lấy eo anh, vùi mặt vào bụng anh, nói rất nhỏ: “Đừng chọc giận anh ta có được không? Đừng để ý anh ta nữa nhé!” Khổng Lập Thanh trời sinh là một cô gái giản đơn và có phần nhút nhát, cô biết Lâm Bội là kiểu người lạnh lùng tàn nhẫn, lại có gia thế hùng hậu, dây dưa với anh ta rất nguy hiểm, cô lo thay cho Chu Diệp Chương.
Hành động này của Khổng Lập Thanh ngẫu nhiên hóa giải sự ngượng ngập giữa hai người. Chu Diệp Chương cả người nhẹ nhõm, tay khẽ xoa gáy Khổng Lập Thanh “Ừ” một tiếng. Tiếng “Ừ” đó của anh trầm đặc nghe không hẳn rõ, Khổng Lập Thanh chưa tin lắm, bèn đem hai cánh tay vòng quanh vai anh dùng hết sức siết lại.
Trên người truyền đến cảm giác siết chặt ấy, Chu Diệp Chương hiểu Khổng Lập Thanh chưa tin mình, để cô yên tâm, anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/banh-xe-dinh-menh/428992/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.