“Tiểu đệ đệ!” Tim Hứa Tiên như rụng xuống, nước mắt lập tức trút như mưa, hoảng hốt ôm thằng bé: “Đệ làm sao thế? Đừng dọa tỷ mà, rốt cuộc là sao thế này?”
Đáp lại cô là sự im lặng.
“Hu hu, tiểu đệ đệ, rốt cuộc là sao thế, đệ đừng chết mà…” Hứa Tiên nhìn thằng bé nằm im không nhúc nhích trong lòng mình, đau lòng muốn chết. Cô nhớ tới lần gặp gỡ giữa mình và thằng nhóc, nhớ tới bộ dáng chực khóc mỗi khi ra kéo của nó, nhớ tới dáng vẻ đáng yêu khi nó ôm bánh bao cắn ngấu nghiến, nhớ tới ánh mắt buồn bã của nó… Thế nhưng bây giờ, cậu nhóc đáng yêu đang nằm trong lòng cô mà không có chút sinh khí.
“Nó chưa chết.” Giọng nói thanh và lạnh của Bạch Tố Trinh bỗng vang lên.
“Hả?” Hứa Tiên gạt nước mắt, lúc ấy mới đưa tay ra trước mũi thằng nhóc để thăm dò. May quá, còn có hơi thở, chỉ có điều rất yếu ớt.
“Tiểu Bạch, làm sao đây?” Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn Bạch Tố Trinh, nước mắt lưng tròng.
Lúc này, cửa bị đẩy rầm ra, trước cửa là bóng Tiêu Thanh, hắn gấp gáp hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Có phải con cóc tinh kia lại đến không?” Khi Tiêu Thanh nhìn rõ tình cảnh trước mắt thì ngạc nhiên nói: “Ủa, đây không phải là con cua nhỏ ở Tây Hồ sao?” Hắn nghe thấy sức chấn động của linh lực lúc nãy nên mới tới, cứ nghĩ là Vương Đạo Linh lại đến quấy rối.
Con cua nhỏ? Hứa Tiên cúi đầu nhìn gương mặt trắng bệch của thằng nhóc, thì ra nguyên hình của nó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-an-cai-dau-mi/1960290/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.