CHƯƠNG 460
Khúc Chấn Sơ không cưỡng ép, mà thất vọng thu tay về, không nói gì nữa.
Xung quanh yên ắng đến nỗi gần như khiến người khác cảm thấy ngạt thở, An Diệc Diệp mất kiên nhẫn đứng dậy.
“Xin lỗi, tôi phải về rồi.”
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại nói: “Cô hãy bảo người nhà họ Nguyễn mang một đôi giày tới, đừng mang giày cao gót nữa.”
Nhưng An Diệc Diệp lại im lặng, cô cúi đầu nhìn chân mình, vẫn tiếp tục mang giày cao gót.
“Tôi cảm thấy, tôi có thể thích nghi được.”
“Chẳng phải con người luôn vì chuyện của mình mà trả giá điều gì đó ư? Muốn ăn diện đẹp thì phải trả giá tương đương, chuyện khác cũng y như thế thôi.”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày.
Nhưng An Diệc Diệp lại nở nụ cười.
“Cảm ơn anh. Xin lỗi vì đã làm bẩn áo anh. Tôi sẽ bảo bọn họ giặt sạch giúp anh, hoặc mua một cái mới tặng anh.”
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại cúi người, nhặt áo vest dưới đất lên, rồi đưa cho An Diệc Diệp.
“Không cần phải mua cái mới đâu, cô có thể ủi lại giúp tôi không?”
An Diệc Diệp vừa mới nhận lấy, thì bỗng nhìn thấy ánh mắt của Khúc Chấn Sơ.
Cô nhớ, trước đây Khúc Chấn Sơ cũng sẽ bảo cô ủi đồ giúp anh.
“Được thôi, tôi sẽ bảo người nhà họ Nguyễn tới đây lấy đồ.”
Khúc Chấn Sơ nhìn chằm chằm cô một lúc, rồi lắc đầu đổi lời: “Vậy không cần nữa đâu.”
“Vậy thì tốt.”
Dứt lời, An Diệc Diệp xoay người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-anh-lam-sao-khong-yeu-em/2287648/chuong-460.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.