Bởi vì sự xuất hiện của ma quỷ đằng, nên cho dù đang là buổi trưa, bầu trời phía trên Rừng Tinh Linh cũng xuất hiện rất nhiều mây đen che khuất phần lớn ánh sáng.
Nếu Phong Vô Uyên không đến, khu rừng rậm đáng thương này sẽ bị ma quỷ đằng chiếm cứ, Tinh Linh tộc về sau cũng sẽ bị tiêu diệt.
“Vô Uyên, ta cũng phải đi……”
Đứa nhỏ mặc thủy lam sam không ngừng đeo dính trên lưng nam nhân tóc đỏ áo đỏ, mái tóc đen nhánh mềm mại dài đến ngang vai cũng không được buộc gọn lại, tùy ý rối tung xõa trên vai, nếu nhìn kỹ hơn nữa, còn có thể nhìn thấy mái tóc đen của đứa nhỏ kia còn phát ra hồng quang.
Hiện tại, đứa nhỏ giống như lợi thụ hùng (gấu koala) dùng cả hai tay hai chân cố sống cố chết bám dính lấy nam nhân, cái cằm nho nhỏ đặt lên đôi vai dày rộng, muốn có bao nhiều kỳ quái liền có bấy nhiêu.
“Rất nguy hiểm, Ngưng Nhi ngoan ngoãn ở thụ ốc chờ ta trở lại.” Nam nhân lạnh như băng, không lộ ra biểu tình, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đỏ như lửa của hắn, có thể thấy được trong đó chứa đầy tia nhìn sủng nịch dành cho thiên hạ trên lưng.
“Ngưng Nhi không sợ.” Môi hồng vểnh lên.
“Ta biết lá gan của Ngưng Nhi lớn, không sợ gì hết, nhưng ta không muốn Ngưng Nhi có nửa điểm nguy hiểm.” Khuôn mặt tuấn mỹ nghiêng qua, Phong Vô Uyên lên tiếng khuyên bảo.
Lời nói của Phong Vô Uyên khiến cho vật nhỏ rất xúc động, chớp chớp, áp chế nước mắt sắp sửa trào ra,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-bao-than-chuy-nhi/1558337/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.