Ngày Chu Vọng xuất viện, tôi dẫn cậu ta về nhà.
Cậu ta chuẩn bị quà. Tôi an ủi cậu ta đừng căng thẳng, bố mẹ tôi rất dễ gần.
Cậu ta vừa run tay, vừa nói những lời ngông cuồng: “Căng thẳng? Làm bạn trai chị, em chưa từng cảm thấy sợ khi nào!!!?"
Tôi cười không nói gì.
Gần đây tình trạng của em gái có chút chuyển biến tốt, mọi người trong nhà đều rất vui mừng. Biết được Chu Vọng sắp đến, bố tôi cũng không từ chối.
Không khí trong nhà rất vui vẻ, bố tôi đã đứng đợi sẵn ở cửa từ lâu. Chu Vọng trực tiếp cúi người chào, góc chín mươi độ hoàn hảo.
"Con chào chú, con chào cô."
Bố tôi giật mình: “Ôi, tiểu bá vương đến rồi à, hoan nghênh, hoan nghênh."
Khóe miệng tôi giật giật. Mẹ tôi bên cạnh bóp ông ấy một cái.
"Ông ấy hay nói đùa thôi, Tiểu Chu đừng để bụng."
Chu Vọng lịch sự gật đầu: “Chú khách sáo rồi, gọi con là Tiểu Chu được rồi."
Bố tôi lau mồ hôi trên trán.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.