Xuống xe đi bộ một lát, Yunho đột nhiên che mắt Jaejoong lại.
“Huh?” Tuy rằng tò mò, nhưng Jaejoong không giãy dụa, ngoan ngoãn để Yunho tuỳ ý dẫn đi.
“Được rồi.” Yunho bỏ tay ra, mắt Jaejoong có điểm hơi chói.
Cảnh tượng trước mặt làm cậu kinh ngạc nói không ra lời.
“Oa…” Nước biển xanh, gió biển lồng lộng thổi tới hướng cậu, Jaejoong mở rộng hai tay, chạy tới chạy lui khắp bãi biển.
Yunho nhìn Jaejoong trẻ con như vậy, vui vẻ cười cười, lại chạy đến cầm tay Jaejoong đến một nơi cách hải cảng không xa.
Yunho đặt mông ngồi xuống, Jaejoong cũng ngồi bên cạnh Yunho, hiện tại cậu càng cảm thấy nghi hoặc, nhìn Yunho.
“Yunho… Sao anh lại dẫn tôi tới đây?”
Yunho nhìn Jaejoong, cười cười, “Đây là nơi cha mẹ tôi yên ngủ.”
Biển nơi đây, có tro cốt của cha mẹ Yunho, mỗi lúc nhớ cha mẹ, Yunho lại đến nơi này.
Hắn vĩnh viễn sẽ không quên năm 3 tuổi ấy, ba mẹ qua đời trong tai nạn xe cộ, mình lại là người duy nhất sống sót, cũng vĩnh viễn sẽ không quên, khi mẹ ôm mình, cười hiền lành an ủi, sau này, một người bạn của ba đưa hắn tới nơi này, rải tro cốt ra biển.
Khi đó Yunho không hề khóc, tuy biết ba mẹ đã vĩnh viễn rời khỏi mình nhưng không hiểu vì sao, không muốn khóc, thầm nghĩ từ nay về sau sống thật tốt, mang theo mong đợi cùng yêu thương của ba mẹ mà sống.
Jaejoong đột nhiên không biết nói gì với Yunho, Yunho mang cậu đến nơi này là có ý gì…
“Từ trước tới nay tôi đều một mình tới đây, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-boi-tinh-nhan/838752/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.