Hắn có nghe lầm hay không?
Vừa rồi người nói chuyện đúng là một người đàn ông phải không?
Tạ Phỉ nghi ngờ mình sinh ra ảo giác, nhất là vẻ mặt Úc Ly còn bình tĩnh như vậy.
Xung quanh yên tĩnh hẳn lại, ngay cả Hứa Lệnh Di cũng mất cả giọng.
Tạ Phỉ giương lỗ tai nghe, từ đầu đến cuối không đợi được một câu “anh đùa đấy” của người đàn ông kia.
Lúc này, hắn cảm giác cổ tay ấm áp.
Cúi đầu xuống, chỉ thấy năm ngón tay thon dài của Úc Ly đang trùm lên cổ tay hắn, chỉ dùng lực nhẹ một cái, liền kéo bàn tay hắn đang nắm lấy vạt áo đối phương ra.
Nhưng Úc Ly cũng không buông tay, mà là kéo hắn sải bước về trước.
“Úc tiên sinh, chờ một chút!”
Hắn hạ thấp giọng kêu lên, Úc Ly vẫn coi như không nghe thấy gì.
Từ nhỏ Tạ Phỉ cũng biết sức lực mình lớn, nhưng lúc này lại không tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Úc Ly được, mắt thấy cách cánh cửa nửa khép gần cầu thang càng ngày càng gần, hắn nhanh chóng bắt lấy tay vịn, khó khăn ổn định thân thể.
Thấy Úc Ly nhìn tới, Tạ Phỉ vội vàng nói: “Bọn họ đang nói chuyện riêng, chúng ta trực tiếp ra đi không tốt lắm đâu?”
Úc Ly không nhịn được “xì” một tiếng, một giây kế tiếp nâng chân dài lên, đạp cửa “ầm” một cái!
—— Sáu con mắt nhìn nhau.
Sở dĩ chỉ có sáu con mắt, là bởi vì Hứa Lệnh Di đang bị kích tích đến đờ đẫn, hoàn toàn không thấy được hai người sống sờ sờ là bọn họ.
Tạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-cao-cai-cach-cua-khach-san-yeu-quai/187763/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.