Hắn bị nghi là phần tử ngoài vòng luật pháp rồi?
Tạ Phỉ cũng không vội vã giải thích, ngược lại cười một tiếng với bà bác, “Dì đẹp, chị cháu ngã bị thương, chỗ bác có khăn giấy không?”
Bà bác đầu tiên là bị nụ cười của Tạ Phỉ lóe mắt, tiếp đó lại bị cách gọi đối phương làm cho mở cờ trong bụng.
Bà ta thấy thái độ thiếu niên hào phóng, cô gái kia cũng không thấy sợ, liền biết mình hiểu lầm. Nhưng đến bây giờ trong từ điển của bà bác trong không có hai chữ lúng túng, bà ta lục túi, cười híp mắt nói: “Có có, dì tìm cho cháu.”
Thấy vậy, hành khách còn lại cũng rối rít thở phào một cái, lá gan cũng lớn hơn.
“Cậu nhóc đẹp trai quá, học cấp ba hả?”
“Em gái nhanh tìm chỗ ngồi xuống đi, chỗ tôi có hộp y tế, có cần bông cồn không? Băng cá nhân thì sao?”
“Đây là có việc gấp hay sao, nhưng có gấp thế nào thì cũng phải chú ý an toàn, lão Vương trên tầng chỗ chúng tôi tháng trước đi lêu lổng với đồng nghiệp, lúc ấy ông ta chạy nhanh quá nên ngã sấp mặt, giờ tê liệt luôn rồi!”
Trong xe có không ít du khách ăn mặc theo lối bà dì đại gia, xưa nay thích buôn chuyện nhà nhất, nhất là mấy scandal liên quan đến luân lý đạo đức, hiện giờ có người mở đầu, những người còn lại lập tức theo vào.
Trong tiếng nghị luận năm mồm bảy miệng, Hứa Lệnh Di đã xỏ giầy lại lần nữa, cầm lấy điện thoại và kính râm Tạ Phỉ đưa tới, nói tiếng “cảm ơn” thấp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-cao-cai-cach-cua-khach-san-yeu-quai/187764/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.