“Mọi người tùy tiện ngồi đi.”
Trong phòng trà chật hẹp, Tạ Phỉ rất có dáng điệu ông chủ chào hỏi.
Hắn chọn một chỗ ngồi, Tương Phi và A Phúc cũng xếp hàng ngồi ở bên kia, ở giữa là Ngân Túc.
Ngân Túc được ủy thác trách nhiệm nặng nề, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm ông chủ Tạ, một cái móng vuốt đè lên trên ipad, bày trận mà đợi.
“Nếu mọi người đều đã đến đông đủ, vậy chúng ta liền trực tiếp vào vấn đề chính nhé.” Đi đôi với tiếng móng vuốt gõ màn hình, Tạ Phỉ từ lúc bắt đầu nhậm chức tới bắt đầu hội nghị lần thứ nhất, hắn hắng giọng một cái nói: “Vừa rồi anh A Phúc dẫn tôi đi quanh khách sạn, tôi chú ý tới rất nhiều vấn đề.”
Tương Phi và A Phúc đang ngồi ngay thẳng, vốn có cảm giác mới lạ, lại bị câu mở đầu này tiêu diệt bằng tốc độ ánh sáng, chỉ còn lại khủng hoảng.
“Đầu tiên, khách sạn cần tu sửa không ít chỗ, ví dụ như hàng rào tre hôm qua, còn có nóc nhà và vách tường lọt mưa gió, thậm chí tôi còn phát hiện một cái chuồng chó trong đình viện, thứ hai, bố trí của khách sạn quá đơn sơ, đồ xài trong nhà cũng rất cũ kỹ, cần bổ sung thêm hoặc là thay đổi; một điểm cuối cùng, tình trạng vệ sinh của khách sạn rất kém, lấy phòng tôi ở ngày đầu tiên làm ví dụ, chẳng những trên tường có vết bẩn và dấu giày, trên TV còn phủ bụi… À đúng rồi, tôi còn tìm được tóc trên gối nữa.”
Tạ Phỉ chìa tay đếm từng vấn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-cao-cai-cach-cua-khach-san-yeu-quai/187769/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.