“Cậu còn không nhận ra cả tôi nữa?” Vẻ mặt người đàn ông biến đổi, giống như đây là một chuyển không hề có khả năng.
Tôi nên biết anh sao? Tạ Phỉ lộ vẻ nghi hoặc.
Cả người y tản ra vẻ không vui, hừ lạnh một tiếng rồi đi ra ngoài, cửa mở ra một nửa lại đột nhiên dừng lại, quay đầu không cam lòng nói: “Tôi tên là Úc Ly.”
“Uỳnh —— “
Cửa phòng bị đóng mạnh lại.
Tạ Phỉ nhìn chằm chằm phương hướng Úc Ly biến mất, không khỏi buồn bực: Soái ca đang diễn kịch Tứ Xuyên (*) sao? Đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách nữa.
(*) Kịch Tứ Xuyên là loại kịch mà diễn viên đeo mặt nạ, cầm quạt, mỗi lần phất quạt qua mặt là lại đổi một cái mặt nạ khác.
Hắn vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, đã nghe tiếng gõ cửa, lần này người tới là quản lý Tương và A Phúc.
Nhìn thấy bọn họ, Tạ Phỉ thở phào một cái, dù sao cũng quen… Không đúng, sao hai người này lại là lạ? Ai nấy đều khom lưng cúi thấp đầu không nói, ngay cả động tác cũng rất cứng ngắc, giống như là khẩn trương, lại giống như sợ hãi?
Nếu không phải khuôn mặt giống nhau, Tạ Phỉ còn nghi ngờ bọn họ là giả mạo.
Hắn đề phòng quan sát hai người, vậy mà quản lý Tương và A Phúc lại đồng thời quỳ xuống, dán trán sát đất: “Tiểu nhân A Phúc / nô tỳ Tương Phi, bái kiến chủ nhân!”
“Khụ, khụ ——” Tạ Phỉ suýt nữa sặc chết, đấm ngực tránh sang bên cạnh: “Hai người làm gì thế?”
A Phúc và Tương Phi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-cao-cai-cach-cua-khach-san-yeu-quai/187770/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.