Tô Trạch Lạc vẫn trước tiên đã trở lại, bất quá cậu là chạy tới.
"Như thế nào không cùng tôi nói một tiếng?"
Nghe được chuông cửa, Cung Linh mở cửa kinh ngạc thấy được Tô Trạch Lạc.
"Cho anh kinh hỉ a." Tô Trạch Lạc cười nói.
Nhiệt tình nhào vào trong lòng ngực nam nhân. Nam nhân đóng cửa lại, ôm cậu vào trong phòng.
"Nhớ tôi?"
Tô Trạch Lạc từ khi vào cửa vẫn luôn oa ở trong ngực Cung Linh không chịu ra. Cung Linh cảm thấy có chút không đúng, nhưng Tô Trạch Lạc có thể trở về hắn thật sự vui vẻ.
"Béo thỏ con có khỏe không?"
Tô Trạch Lạc bị Cung Linh ôm ngồi trên sô pha, Tô Trạch Lạc liên tiếp treo trên người Cung Linh.
"Có thể ăn có thể ngủ, hảo thật sự."
Cung Linh trả lời, Tô Trạch Lạc có thể là mệt mỏi, hỏi xong vấn đề này không lên tiếng nữa, Cung Linh cúi đầu nhìn người trong lòng, lại là ngủ rồi.
Cung Linh biết khẳng định đã xảy ra chuyện, Tô Trạch Lạc về nhà không mang theo hành lý, nhẹ nhàng vuốt ve cằm ái nhân rõ ràng đã gầy, ánh mắt Cung Linh trầm xuống.
Tô Trạch Lạc tỉnh lại trời đã tối, là Cung Linh đánh thức.
"Ăn một chút."
Cung Linh chưng chén trứng gà, cũng không làm Tô Trạch Lạc xuống giường, liền đem người ôm ở trong ngực từng ngụm từng ngụm mà uy.
Tô Trạch Lạc phối hợp mở miệng, ở nhà mấy ngày nay cũng không hảo hảo ăn cơm, trên đường càng là chưa uống một giọt nước, bị Cung Linh uy một chén trứng gà, tinh thần liền tốt.
"Cung Linh. Mẹ tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-duong-xuan-vu-sa-lap/218123/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.