Cuối tuần qua thật sự vui vẻ, Tô Trạch Lạc tâm tình tốt vẫn luôn duy trì đến tiết đầu thứ hai.
Chỉ lo cùng nam nhân bên nhau, căn bản không nhớ rõ có loại làm luận văn này.
"Không thể nào, cậu một chút cũng chưa viết?"
Bên cạnh chính là nữ sinh cùng một đạo sư, gọi Trương Mẫn.
"Tôi quên mất."
Tô Trạch Lạc cũng có loại cảm giác tai vạ đến nơi, lão sư này có tiếng nghiêm túc, không biết chờ lát nữa muốn chết như thế nào, nói không chừng cuối kỳ còn sẽ không đạt tiêu chuẩn......
"Cậu trước chép bài một chút đi, nói không chừng hôm nay không kiểm tra."
Tô Trạch Lạc gật gật đầu. Cũng không có biện pháp khác, sớm biết hôm nay liền tới sớm một chút.
Dù múa bút thành văn như thế nào, mười phút lúc sau lão sư vẫn tới.
Trương Mẫn cho Tô Trạch Lạc một ánh mắt thương mà không giúp gì được.
"Các bạn học, luận văn đều viết xong sao?"
Lão sư vừa tiến đến liền ném xuống một quả bom, mỗi người cảm thấy bất an, Tô Trạch Lạc biết không chỉ mình, một người quên, trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Hôm nay liền không kiểm tra rồi, chúng ta ngày mai lại kiểm tra."
Lão sư nhìn quanh một vòng, đại phát từ bi nói.
Phía dưới một mảnh thỏ ra, không ít người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Vận khí không tồi."
Trương Mẫn trộm nói với Tô Trạch Lạc, Tô Trạch Lạc cười cười.
"Cùng nhau ăn cơm đi."
Tan học, Trương Mẫn mời Tô Trạch Lạc.
"Tôi...... Thúc thúc tôi muốn tới đón tôi."
Tô Trạch Lạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-duong-xuan-vu-sa-lap/218126/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.