Hoắc Dư Tịch ôm đầu gối, cằm tựa trên cánh tay.
“Tôi hồi nhỏ chơi trốn tìm với cô ta, bị cô ta khóa trái trong tủ quần áo một ngày một đêm. Tôi tưởng cổ quên mất tôi, ngồi trong tủ khóc cả ngày, mệt đến thiếp đi, tới sáng hôm sau mới được thả ra. Từ đó, tôi không bao giờ dùng tủ quần áo nữa.”
“Có lần hai đứa tôi tan học cùng về nhà, bị một tên nhìn như kẻ buôn người theo sau, cô ta đẩy ngã tôi bỏ chạy.”
“Cổ làm sai chuyện gì, mãi mãi đều tính lên đầu tôi...”
Những chuyện Hoắc Dư Tịch cho rằng cô đã không thèm để ý, thậm chí là quên đi, trong nháy mắt đều hiện về rõ rành rành. Cô nhớ Hoắc Dư Húc tứng ác với mình thế nào, nhớ đôi vợ chồng ghê tởm kia ác với hai đứa ra sao, ký ức thơ ấu âm u ồ ạt như thủy triều đánh úp lại.
Trần Nhan Linh sửng sốt, nàng cho rằng Hoắc Dư Húc thật sự để ý người em này, nhưng nghe Hoắc Dư Tịch kể, lại cảm thấy Hoắc Dư Húc thật móa nó ác độc quỷ quyệt, giờ ngay cả nàng cũng bắt đầu nghi hoặc.
Hoắc Dư Tịch ngủ không ngon, Trần Nhan Linh nằm bên cạnh nhìn cô hồi lâu, không tài nào ngủ được.
Đến nửa đêm, chỉ có Trần Nhan Linh và Hoắc Dư Húc còn thanh tỉnh.
Nàng ngồi dậy nhìn chằm chằm Hoắc Dư Húc. Cô ta là nữ chủ, chắc chắn sẽ không cảm nhiễm, vậy nên Trần Nhan Linh không sợ. Nhưng nàng không dám lơi lỏng cảnh giác, lỡ nàng đoán sai hay cốt truyện đột nhiên chuyển đổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-gio-cung-cuu-lam-nguoi/1404949/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.