Lúc Trần Nhan Linh mang đồ ăn trở về phòng, Hoắc Dư Tịch chờ nàng vào cửa mới nói: “Tớ biết Hoắc Dư Húc ở đâu rồi.”
Trần Nhan Linh chậm rãi phân loại đồ ăn, đưa đến tay Hoắc Dư Tịch: “Ừ, sớm hay muộn cũng gặp được thôi, ăn gì trước đi, lát nữa tớ giúp cậu đổi thuốc.”
Hoắc Dư Tịch trước giờ không phải loại người thích ngồi yên trong nhà, huống chi cô còn có súng, không sợ xảy ra chuyện. Cô ra ngoài đi dạo một buổi trưa, nghe được không ít tin tức, đặc biệt là từ mấy thủ vệ tuần tra.
Hoắc Dư Húc đến căn cứ này sớm hơn các cô, hơn nữa đãi ngộ khá hơn nhiều. Hoắc Dư Húc ở khu tây hưởng thụ cuộc sống của giai cấp cao tầng, nghe nói là nhờ hiến kế cho người lãnh đạo căn cứ này, rất được trọng dụng.
Nghe đến đây, Trần Nhan Linh ngừng cắn bánh mì, Hoắc Dư Húc nghĩ ra mưu kế cao minh gì mà được lãnh đạo căn cứ ưu ái đến vậy?
Nếu Hoắc Dư Húc có biện pháp xưng bá tận thế gì đó, đoàn người các cô đã sớm xưng bá rồi, làm gì sa xút đến nước này?
Trần Nhan Linh bưng cái ly mẻ lên uống một ngụm nước, trong miệng tràn ngập vị kỳ quái, nhưng nàng đã tập mãi thành thói quen.
“Tụi mình đi khu tây tìm cô ấy thôi, kêu thủ vệ báo tin.”
Nhưng việc này không cần vội, Trần Nhan Linh còn có chuyện muốn bàn với Hoắc Dư Tịch, các cô dự định sáng ngày mai hẵng đi đầu nhập Hoắc Dư Húc.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-gio-cung-cuu-lam-nguoi/1404974/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.