Giọng nói khàn đặc bị gió núi cuốn đi, nhanh chóng tan biến trong không gian tuyết trắng mênh mông.
Nước mắt Ôn Hạ rơi xuống má Hoắc Chỉ Chu, nàng tuy không nhớ chuyện gì sau khi ngất đi, nhưng trước khi nhắm mắt, nàng đã nhìn thấy Hoắc Chỉ Chu nhảy xuống vực.
Áo bào màu vàng rộng thùng thình của hắn bay phấp phới trong gió, không chút do dự.
Ôn Hạ khóc không thành tiếng.
"Đừng khóc." Một tiếng cười khẽ vang lên, một bàn tay vuốt ve má Ôn Hạ.
Ôn Hạ sững người, nhìn chằm chằm vào Hoắc Chỉ Chu đang mở mắt, hắn nhịn đau ngồi dậy.
Ôn Hạ vội vàng nín khóc, hoảng hốt kiểm tra xem hắn có bị thương ở đâu không, thấy lòng bàn tay và cánh tay hắn đều là vết xước.
"Ta không sao."
Hoắc Chỉ Chu đưa tay muốn lau nước mắt cho Ôn Hạ, một cánh tay dính m.á.u chắn ngang giữa hai người.
Kỳ Diên loạng choạng đứng dậy, trên nền tuyết lưu lại vết m.á.u loang lổ.
Hắn lo lắng kiểm tra Ôn Hạ, hỏi nàng có đau ở đâu không, có bị thương ở đâu không.
Ôn Hạ rút tay ra lắc đầu, đôi môi đỏ mọng mím chặt, không muốn nói chuyện với hắn thêm nữa.
Ánh mắt Kỳ Diên ảm đạm.
Tuy Ôn Hạ không nói bị thương ở đâu, cũng không muốn nói chuyện với hắn, nhưng hắn vẫn lo lắng kiểm tra đầu nàng, nhẹ nhàng ấn vào chỗ bị va đập trên đỉnh đầu.
"Đau lắm không?"
Ôn Hạ lắc đầu.
"Có thấy chóng mặt không, có cảm thấy khó chịu muốn nôn không?"
Ôn Hạ rút tay ra: "Hoàng thượng hãy đi đi, người đã thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-quan-bai-duoi-tay-tieu-hoang-hau/1503645/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.