“Mẫu thân, rốt cuộc người đang nghĩ gì? Từ ngày ở ngoài cung trở về, người cùng phụ hoàng có gì đó không đúng. Nếu người không thích hoàng cung, chúng ta sẽ quay về Giang Nam, con không thích nhìn bộ dáng hiện tại của người.”
Thiên Dao hơi giễu cợt cười, dịu dàng nói, “Bộ dáng hiện tại của ta là gì hả?”
Ánh mắt Quân Ninh nhàn nhạt lướt vài vòng trên người nàng, thấp giọng nói thầm, “Thất hồn lạc phách.”
Thiên Dao có chút dở khóc dở cười, đương nhiên nàng sẽ không thừa nhận là thất hồn lạc phách vì Sở Diễm. Mấy ngày nay, nàng vẫn còn đang suy nghĩ làm sao mới có thể cứu Sở Hạo từ thiên lao ra, xông vào thiên lao, đương nhiên là không thể thực hiện.
“Ta vẫn khỏe, là Ninh Nhi suy nghĩ nhiều quá. Có điều cảm thấy trong cung có chút phiền muộn, nếu như ngày khác rảnh rỗi, trái lại muốn đi Giang Nam dạo a. Chúng ta đã từng ở Giang Nam à?” Thiên Dao mỉm cười mở miệng, không dấu vết chuyển đề tài.
Quân Ninh cũng không hỏi ra được gì từ trong miệng nàng, liền đứng dậy muốn rời đi, lúc gần ra khỏi cửa lại nói. “Từ lúc con sinh ra, chúng ta đều ở tại Giang Nam, không có phụ thân, không có quyền thế vinh hoa, Quân Ninh cũng không để ý. Chỉ cần, có người là được.”
Thiên Dao ngu ngơ trong khoảnh khắc, nhưng lúc nàng phản ứng kịp, Quân Ninh đã phẩy tay áo bỏ đi.
Ngày vẫn trôi qua như cũ, quan hệ giữa Sở Diễm và Thiên Dao như bước trên băng mỏng. Nàng không phải không biết hắn chờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-quan-on-nhu-thien-ha-lam-sinh-le/1956910/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.