“Má hồng chưa nhạt ân tình dứt, vô tình nhất là nhà đế vương. Hiện giờ bản cung xem như hiểu được. Xinh đẹp thì như thế nào, vẫn lưu không được tâm hoàng thượng.”
Tiết Oánh cũng bất đắc dĩ lắc đầu, “Vẻ đẹp của Dao phi độc nhất vô nhị. Tỷ muội chúng ta dĩ nhiên không thể sánh bằng. Hiện giờ tâm tư hoàng thượng đều đặt trên người nàng, hài tử trong bụng nàng lại càng như trân như bảo.”
Sở Uyển hừ lạnh một tiếng, cây lược gỗ trong tay dùng lực chải vài lọn tóc, căm giận mở miệng, “Không phải chỉ là một vũng máu trong bụng thôi sao, nếu có thể sinh ra mới làm nên chuyện cho nàng ta.”
Tiết Oánh lại cười, đè thấp giọng nói, “Một chiêu hôm qua của muội muội này đích thật cao minh, mặc dù con rắn kia không cắn được Dao phi, nhưng nàng cũng sợ không nhẹ. Đêm qua ngự y trực trong Thái Y viện đều canh giữ ở Vị Ương cung, nghe nói là động thai khí. Hoàng thượng mặc dù hạ lệnh tra rõ việc này, nhưng bất quá là con rắn chuồn êm vào mâm đựng trái cây mà thôi, không có bằng chứng, nhất định không trách tội tới trên đầu muội muội.”
“Bản cung không hiểu ý tứ của tỷ tỷ.” Sở Uyển nhíu mi nói, “Chuyện hôm qua không có quan hệ gì với bản cung. Tỷ tỷ nên biết bản cung xưa nay sợ rắn, lại đâu nào có thể tìm ra một con rắn độc. Huống chi, xích xà kia vừa thấy liền biết đã được huấn luyện. Thủ pháp bậc này mặc dù nhìn như cao minh, hoàng thượng nếu có tâm tư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-quan-on-nhu-thien-ha-lam-sinh-le/1957045/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.