Mày kiếm Sở Dục cau chặt, thấy nàng bình yên vô sự mới nhẹ nhõm thở dài một hơi. Hắn phụng mệnh đi sứ Giang Nam, vừa trở về, liền nghe nói trong cung xảy ra đại sự. Huyễn Ảnh đi theo Thất ca nhiều năm, Thất ca sẽ không dễ dàng động thủ với hắn, vừa hỏi Xích Diễm mới biết, Huyễn Ảnh vậy mà muốn cường bạo với Thiên Dao.
“Bổn vương cố không được nhiều như vậy, bổn vương chỉ muốn xác định người mạnh khoẻ.” Sở Dục vội vàng nói.
Thiên Dao thanh lãnh cười, đặt trà đến bên môi, nhấp một ngụm. “Vương gia hiện tại thấy được. Thiên Dao vẫn là Thiên Dao của trước đây, không có tốt, cũng không có xấu.”
Sở Dục cứng đờ đứng tại chỗ, hai tay nắm chặt thành quyền, tiếng xương va nhau giòn vang. Một lúc sau mới nhàn nhạt mở miệng. “Thất tẩu, trà nguội rồi.”
“Thì sao?” Thiên Dao không để ý lắm cười nhẹ, chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống. “Tâm đều đã lạnh, còn để ý một ly trà sao?”
Sở Dục không nói, ngực đột nhiên co rút đau đớn không hiểu.
Thiên Dao vẫn đạm nhạt như gió xuân, mềm mại nhu nhược, nội tâm lại quật cường. Nàng vẫn như thường ngày, lệnh Yêu Nguyệt thay trà, bày bàn cờ, lại nghiêng đầu nhìn Sở Dục đang đứng ở một bên. “Vương gia có nguyện bồi Thiên Dao đánh một ván cờ không?”
“Được.” Sở Dục gần như không cần nghĩ ngợi liền trả lời, nhấc vạt áo ngồi xuống đối diện nàng. Con cờ đen trong tay hạ xuống bàn cờ.
Thiên Dao cúi đầu trầm mặc, cùng hắn đặt từng quân từng quân cờ lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-quan-on-nhu-thien-ha-lam-sinh-le/1957228/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.