Đêm, lạnh bạc như nước.
Trong Vị Ương cung, đèn đuốc sáng trưng. Thiên Dao lạnh nhạt ngồi trước cửa sổ, tiếp tục bức tranh thêu vẫn chưa xong kia, uyên ương thành đôi, hiện giờ xem ra, bất quá là một cơn mộng tưởng xa không thể chạm. Liên Tinh nửa quỳ bên người Thiên Dao, chỉ điểm những đường may bị sai.
Đêm yên tĩnh, đột nhiên bị một tiếng ‘ầm’ của cửa mở cắt ngang. Thiên Dao khẽ nâng mắt, chỉ thấy Sở Diễm một thân minh hoàng, bước đi lảo đảo, khi hắn tiếp sát, mùi rượu xông thẳng vào mũi.
“Hoàng, hoàng thượng.” Liên Tinh hiển nhiên bị doạ sợ không nhẹ, ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống đất.
“Cút ra ngoài.” Sở Diễm rống to một tiếng.
“Nô, nô tỳ tuân mệnh.” Liên Tinh cơ hồ là trốn chạy, nửa quỳ nhanh chóng lui ra ngoài, cũng ‘ầm’ một tiếng khép cửa phòng lại.
Thiên Dao vẫn an ổn ngồi trước cửa sổ, sắc mặt lạnh nhạt, hai ngón tay cầm kim, tiếp tục thêu bức tranh. Chỉ có trái tim trong ngực nhảy loạn cào cào biểu hiện sự bất an của nàng giờ phút này. Sở Diễm rất ít khi tức giận, càng rất ít uống rượu, dáng vẻ của hắn giờ phút này, giống như một con sư tử đang phẫn nộ, nói không hoảng sợ tuyệt đối là giả.
Trên bàn, ánh nến hơi lay động, đầu ngón tay Thiên Dao cầm kim khẽ xuyên qua vải gấm. Mà ngay sau đó, cổ tay bị hắn bóp chặt, cánh tay hắn dùng lực, liền kéo nàng vào trong ngực.
“Buông.” Thiên Dao vùng vẫy, trong lúc giằng co, bức tranh thêu rơi xuống đất, kim mảnh nhỏ cắt qua lòng ngón
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-quan-on-nhu-thien-ha-lam-sinh-le/1957226/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.