“Dao Nhi, dừng tay.” Sở Diễm lạnh lùng gắt một tiếng, tay áo phất lên, cánh hoa quỳnh trong tay áo bay ra, đánh vào huyệt đạo trên vai Thiên Dao. Thiên Dao bị đau, trước mắt tối tăm mơ hồ, thân thể trong nháy mắt liền đổ gục xuống. Thân hình Sở Diễm chớp lóe, trước khi nàng ngã xuống đã ôm lấy thân thể mềm mại của nàng vào trong lòng, ánh mắt thâm thúy khó nén sự đau lòng.
“Tâm mạch bị hao tổn còn dám dùng nội lực, nàng thật sự không muốn sống nữa rồi.” Hắn bất đắc dĩ than nhẹ, ánh mắt liếc qua Xích Thố đang quỳ trên mặt đất. Nó mở to mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn.
Sở Diễm cúi người, duỗi tay vuốt vài cái trên đầu nó. “Lần sau ngoan ngoãn một chút, đả thương ngươi, bổn vương sao lại không đau lòng.”
Xích Thố hí hí mấy tiếng, coi như đáp lại. Đầu ngựa lấy lòng cọ cọ vào cẩm bào xanh nhạt của Sở Diễm.
Sở Diễm cười, ôn nhu nói, “Ngươi so với nàng nghe lời hơn nhiều, ngươi nói xem, bổn vương phải làm thế nào mới tốt cho nàng? Nàng không nghe lời như vậy, không bằng giam nàng lại?”
Xích Thố lại hí hí mấy tiếng.
“Ngươi cũng cảm thấy bổn vương xử trí nàng như vậy là tốt nhất đúng không?” Sở Diễm cười, nhẹ nhàng ôm lấy nữ tử trong lòng đi nhanh về hướng xe ngựa.
Phía sau truyền đến tiếng hí không ngừng của Xích Thố. Hắn rõ ràng là xuyên tạc ý của nó.
Lúc Thiên Dao tỉnh lại đã thấy mình ở một nơi xa lạ. Gian phòng không lớn nhưng lại lộng lẫy, rõ ràng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-quan-on-nhu-thien-ha-lam-sinh-le/1957288/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.