Đây chính là cách an ủi độc nhất chỉ thuộc về Sở Diễm, nhàn nhạt, lại ấm áp đau khổ.
Thiên Dao trầm mặc, cước bộ lại theo bản năng lui về phía sau hai bước. Mâu trung trong suốt, ánh mắt sáng ngời. Nàng cúi đầu tới cực thấp, cũng không dám nghênh đón ánh mắt hắn. Nàng có thể chịu được hắn vô tình, có thể tiếp nhận thực tế tàn nhẫn, nhưng không cách nào đối mặt hắn đối xử tốt, hắn dịu dàng, như vậy sẽ chỉ làm nàng tiếp tục trầm luân.
Bởi vì đã từng cảm thụ sự ấm áp, mới có thể sợ rét lạnh.
Sở Diễm, sao ngươi có thể hiểu được. Ta sợ ngươi âm tình bất định, sợ giờ khắc này được ngươi ôm vào lòng, sau một khắc, lại bị ngươi đẩy ra. Ta cuối cùng vẫn không phải là người kia trong lòng ngươi, ta đã chấp nhận mối duyên này sớm định sẽ không khai hoa kết quả, nên để cho nó kết thúc đi, ta mệt quá, mệt quá rồi.
Thiên Dao cắn chặt cánh môi, quật cường không để cho lệ chảy xuống hốc mắt.
"Cảm ơn điện hạ chiêu đãi, ta cần phải trở về."
Trở về? Đi Vu Hằng điện? Phượng mâu Sở Diễm híp lại, ánh mắt không hề chớp chăm chú nhìn trên người nàng, dịu dàng tan hết, thay vào đó là băng hàn lạnh thấu xương. Hắn hừ lạnh một tiếng, tà khí câu khởi khoé môi. "Nàng nếu chịu cầu xin Bổn vương, Bổn vương có thể để cho nàng ở lại Lăng Tiêu điện."
"Không cần." Thiên Dao hoàn toàn cự tuyệt.
"Ồ?" Sở Diễm cười một tiếng, ngón tay thon dài mập mờ nâng cằm nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-quan-on-nhu-thien-ha-lam-sinh-le/1957436/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.