Nhưng bây giờ là đang chiến đấu.
Mặc kệ, trước tiên giết chết Tây Môn Đoạn Hải rồi nói sau.
Tây Môn Vô Song cố hết sức giữ cho mình tỉnh táo.
Trận chiến kéo dài hơn nửa giờ.
Đại kiếm trong tay Tây Môn Vô bị chém vô số lỗ hổng.
Thanh kiếm sắt loang lổ rỉ sét của Tây Môn Đoạn Hải cũng xuất hiện vết nứt.
Cả hai cũng để lại cho nhau vô số vết thương.
Keng!
Tiếng kiếm chạm vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Thiết kiếm trong tay Tây Môn Đoạn Hải triệt để bị chém làm hai nửa. Thanh kiếm lớn cắt vào vai hắn ta.
Thân thể Tây Môn Đoạn Hải bị một lực lượng cực lớn đè xuống đất.
Tây Môn Vô Song không tiếp tục tấn công nữa. Cô lạnh lùng nói: “Ngươi thua rồi!”
“Ta thua!” Tây Môn Đoạn Hải trên mặt lộ ra vẻ bi thương.
Không nghĩ tới, Tây Môn Đoạn Hải hắn cả đời theo đuổi võ đạo, dĩ nhiên bại ở trong tay một hậu sinh.
Tuy rằng Tây Môn Vô Song trên mặt đeo mặt nạ, nhưng hắn cảm giác được đối phương tuổi hẳn là không lớn.
Hơn nữa ánh mắt của cô gái này làm cho hắn có cảm giác rất quen thuộc.
“Có thể cho ta xem ngươi dung mạo một chút được không.” Tây Môn Đoạn Hải nói.
"Có thể!"
Tuy rằng, Tây Môn Đoạn Hải bại ở trong tay cô, nhưng thực lực của Tây Môn Đoạn Hải, đã giành được sự tôn trọng của Tây Môn Vô Song.
Xét cho cùng, nếu không có Luân Phong Quyết, cô sẽ không thể đánh bại Tây Môn Đoạn Hải.
Tây Môn Vô Song chậm rãi tháo mặt nạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-thu-cua-re-phe-vat/2098536/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.