Sáng sớm hôm sau, trước cổng thành đã tụ tập rất đông dân chúng trong thành. Mọi người xếp hàng ngay ngắn hai bên cổng, trang nghiêm tiễn đoàn xe của Thái tử trở về kinh thành.
Giang Túy Miên đứng từ xa trong đám đông, cùng mọi người dõi mắt theo.
Thanh Đồng và Tiểu Hà đứng sát bên nàng, cẩn thận trông chừng, sợ người xung quanh vô ý va phải nàng.
Không lâu sau, một hàng dài binh lính từ phố dài trong thành tiến ra. Ở giữa đội ngũ là một cỗ xe ngựa thoạt nhìn có vẻ giản dị.
Lâm Phong mặc một thân y phục đen, cưỡi ngựa cao lớn, giữ một khoảng cách không xa không gần với cỗ xe ngựa. Rèm xe bị gió thổi khẽ bay, bên trong lộ ra bóng dáng của một người đang ngồi ngay ngắn, nhìn kỹ có vẻ là dáng dấp của Lục Chiêu Hành.
Dân chúng đều cúi đầu hành lễ, tiễn cỗ xe ngựa chậm rãi rời khỏi cổng thành.
Ánh mắt của Giang Túy Miên vẫn dán chặt vào cỗ xe đó. Lâm Phong đột nhiên không chút biểu cảm liếc nhìn nàng một cái, vừa lúc ánh mắt hai người chạm nhau.
Giang Túy Miên như bị bắt quả tang, nhưng nàng không hề né tránh ánh nhìn mà lại nhìn thẳng về phía hắn.
Ánh mắt của Lâm Phong thoáng sắc lạnh, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cách nghiêm nghị với nàng, như thể trong cái gật đầu đó chứa đựng rất nhiều ý tứ khó nói.
Mãi đến khi cỗ xe ngựa khuất xa trong làn bụi mù, Giang Túy Miên vẫn chưa thể hoàn toàn lấy lại tinh thần.
Thật sự là đã đi rồi, đi một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-thu-nham-nguoi-bi-ke-dien-doc-chiem/2471373/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.