Giang Túy Miên trở về nhà, không thấy Thanh Đồng đâu, lập tức hoảng hốt.
Nàng đang chuẩn bị ra ngoài tìm kiếm thì thấy Thanh Đồng hai mắt đỏ hoe bước vào nhà.
“Tỷ tỷ!”
Thấy Giang Túy Miên bình an vô sự xuất hiện trước mặt, đôi mắt to tròn ngấn nước của Thanh Đồng lại trào ra nước mắt.
“Tỷ, cuối cùng tỷ cũng trở về! Đêm qua tỷ cả đêm không về, muội cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi… hu hu…” Thanh Đồng chạy đến ôm lấy nàng, khóc lớn trong vòng tay nàng, “Muội… muội đã đến Túy Hồng Lâutìm tỷ, nhưng tiểu nhị ở đó nhất quyết không cho muội vào. Muội đứng đợi tỷ cả đêm bên ngoài mà không thấy tỷ ra, muội còn tưởng… còn tưởng rằng tỷ đã…”
Giang Túy Miên bị nàng ôm chặt làm ướt cả vai áo, vừa xoa đầu vừa cười khổ: “Muội nghĩ rằng tỷ bị mụ tú bà lừa vào thanh lâu, rồi không thể ra được nữa sao?”
Thanh Đồng mím môi, uất ức gật đầu.
Giang Túy Miên lấy tay áo lụa lau nước mắt cho nàng, an ủi: “Tú bà chỉ gọi tỷ đến khám bệnh thôi, chẳng có chuyện gì khác đâu. Nhìn muội sợ đến thế này kìa.”
Thanh Đồng bĩu môi: “Nhưng rốt cuộc đêm qua tỷ đã đi đâu?”
“Tỷ… tỷ ở lại khám bệnh cho các cô nương trong đó, bị trì hoãn lâu quá. Tú bà tìm cho tỷ một gian phòng để nghỉ qua đêm.”
Giang Túy Miên có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Thanh Đồng.
Thanh Đồng giờ đây đã ngừng khóc, nhìn nàng từ đầu đến chân rồi nghi hoặc hỏi: “Vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-thu-nham-nguoi-bi-ke-dien-doc-chiem/2471470/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.