“Lời này của ngươi là có ý gì? Vẫn là không thể giữ được đứa bé.”
Trong mắt Long Hạo Thiên mang theo giận dữ. “Hạo Thiên, đệ đừng vội.
Thái y, cứ cho là ngươi không có cách nào, nhưng cũng là có kinh nghiệm, ngươi hẳn có thể giúp nương nương bình an vô sự chứ.
Ngươi có biết ai có thể cứu nương nương và đứa bé hay không?”
Hắc Ưng trong lúc này bình tĩnh hơn nhiều so với hắn. “Dạ, thần sẽ cố sức.
Trước hết thần chỉ có thể giữ được nương nương, ít nhất đến lúc đứa bé được tám tháng, nhưng sau tám tháng, thần không dám bảo đảm.
Còn về phần người có thể cứu được nương nương, chỉ sợ chỉ có nương nương mới biết.
Bởi vì nương nương đã luôn dùng dược của người đó.”
Thái y đáp. Lúc này Long Hạo Thiên mới nhớ tới mỗi lần nàng phát bệnh đều khẩn cấp dùng dược của thần y, chỉ là nàng cũng chưa từng nói ra, có lẽ chỉ còn cách tìm Vân Hổ. “Cái gì?Yên nhi và đứa bé gặp nguy hiểm?”
Vân Hổ nghe được tin này, vẻ mặt đầy lo lắng bất an. “Lão gia, người đừng vội, tiểu thư sẽ không sao đâu.”
Tuy rằng Tiểu Thanh an ủi ông, nhưng nước mắt nàng đã sớm lăn dài. “Các người đừng quá lo lắng, bây giờ vẫn còn chưa có việc gì mà.
Thái y nói có thể giữ được tính mạng của nàng và hài tử đến tám tháng, vậy chúng ta vẫn còn bốn tháng để cứu nàng, nhưng trong vòng bốn tháng đó chúng ta nhất định phải tìm ra thần y đã trị bệnh cho nàng.
Có điều nàng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-vuong-liet-phi/2221245/quyen-5-chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.