Anh bước vào phòng nó.
Nó đang nằm sấp ngủ khò khò trên giường.
Anh đảo mắt nhìn quanh. Không ngờ nó dữ vậy mà cũng mơ mộng ghê. Phòng toàn màu hồng với trắng rất dễ thương. Cái phòng này bọn con gái nói đúng ra là thích mê. Tường sơn hồng phấn, xà nhà thì khoác tấm áo trắng xóa. Chiếc đèn chùm trong suốt bằng pha lê hồng ở giữa không tỏ vẻ sang trọng mà lại rất trẻ con và ngây ngô. Đồ đạc trong phòng từ cái bàn, cái ghế, đến cái tủ quần áo, cái giường, từ bàn trang điểm đến phòng học ngay cả chiếc tủ đầu giường và chiếc đèn ngủ cũng màu trắng nốt. Tuy anh không thích cái màu này nhưng nếu nói ở phương diện nghiêm túc thì quả thật căn phòng này khá đẹp. Không chỉ vậy phòng lại rất ngăn nắp nữa.
Anh bước lại cạnh chiếc bàn trắng đặt nơi góc phòng. Trên đó đặt một quyển sách ai đó quên chưa gấp lại. Là tiểu thuyết “Không gia đình” của Hecto Malot. Hóa ra cô nàng này cũng là một con mọt sách, quyển tiểu thuyết dày cộm vậy mà đã đọc gần hết rồi. Anh ngồi xuống ghế, cũng khá tò mò quyển sách này có hay không mà sao cô ta mê thế, nên anh lật ra chương đầu tiên ngồi đọc. Vừa đặt mắt vào thì...
- Trả cuốn sách đó cho tôi!- Một giọng nói phát ra
Anh nhìn quanh, nhưng không thấy ai, nó thì còn đang nhắm mắt. Chẳng lẽ anh ảo giác sao?
Anh lại đọc tiếp, giọng nói đó lại vang lên:
- Bộ anh không có tai à?
Anh quay đầu lại, nó đã ngồi dậy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-dac-di-phai-lam-tieu-thu/2260335/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.