Nó chạy mãi, cũng chẳng rõ bản thân đã chạy đến đâu. Khẽ nhìn dòng người trên đường phố, nó thấy nhủ chính mình lọt thỏm giữa hố đen cuộc đời. Thà răng ngay từ ban đầu nó không chấp nhận lời thỏa thuận ấy, thì nó sẽ không gặp anh, và bây giờ trái tim nó sẽ không còn thắt quặn đau đớn. Nó tiến lại một cánh đồng hoa lau trắng muốt, ngồi phịch xuống. Đúng ròi, đây là ngoại ô, cách thành phố rất xa. Ở đây nó sẽ yên tĩnh vô cùng, mọi người sẽ không thể tìm thấy nó...
Nó ngước nhìn lên bầu trời, ánh nhìn xa xăm không có điểm dừng lại... Bỗng nhiên nó cảm thấy lòng mình se lại vì cái cô đơn như nhớ ai đó...
- Em đang nhìn cái gì mà có vẻ đăm chiêu vậy?
Nó giật mình nhìn sang, anh đã ngồi bên cạnh nó tự lúc nào.
- Anh... sao biết em ở đây?
- Em hãy nhớ rằng: dù em đi đến nơi nào, anh vẫn luôn dõi theo bước chân em...
- Xin lỗi anh, nhưng có lẽ chúng ta có duyên mà không có nợ... Mối nhân duyên này chỉ là một sự giả dối... Em không muốn như vậy... Em chỉ là một kẻ mạo danh...
Anh ngẩng mặt lên trời mỉm cười nói:
- Dù em là ai, anh vẫn yêu em... Dù em là ác quỷ hay một vong hồn, trái tim này của anh mãi mãi thuộc về em...
- Không được. Chúng ta không thể đến với nhau! Anh và em là hai thế giới trái ngược nhau, định mệnh không cho phép tình cảm này tồn tại...
- Anh biết em rất khó xử trong tình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-dac-di-phai-lam-tieu-thu/2260368/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.