- Bạch Tuyết/Lớp trưởng!- Anh và Nghĩa cùng đồng thanh nói khi thấy nó. Hai người cùng chạy lại đỡ nó
Thấy nó buồn buồn, anh hỏi:
- Mọi chuyện sao rồi?
Đáp lại anh chỉ là cái lắc đầu.
- Thế cô hiệu trưởng có nói gì không?- Nghĩa lo lắng
- Sao cậu lo lắng quá vậy?- Phong khó chịu
- Bạn bè nên tôi mới quan tâm thôi! Cậu đừng ghen lung tung!
- Sao không ghen được? Tôi thấy cậu...
Nó hét lên:
- Thôi đi! Sao hai ngưới cứ nói qua nói lại hoài vậy?
Nói rồi nó chống nạn lên bước đi, nhưng hình như nó gấp gáp quá mà nó đã ngã xuống đất ngay sau đó. Phong và Nghĩa thấy vậy liền chạy đến đỡ nó dậy.
- Cô/Cậu không sao chứ?
Nó rên rỉ:
- Chân... Chân tôi...
- Chắc tại cậu đi nhanh quá nên nạn bị trệt...- Nghĩa đang nói bỗng dưng ngắt quãng lại như vừa nghĩ ra chuyện gì- Hai cậu ngồi đây đợi tôi một lát!
Nói đoạn Nghĩa chạy nhanh đi và khuất sau hàng cây hoa sữa.
- Có cần tôi đưa cô đi bệnh viện không?- Anh hỏi
- Thôi khỏi! Tôi muốn về nhà!
- Vậy tôi đưa cô về!- Anh hơi khuỵu gối xuống, nháy mắt- Lên lưng đi! Tôi cõng cô về!
- Rảnh ghê hen! Phải đi những 6 cây số đó! Anh chịu nổi không mà đòi? Với sức con kiến như anh thì việc cõng tôi là hoàn toàn không có khả năng đâu! Đừng tưởng bở!
- Lên đi đừng nhiều lời! Tôi cõng chứ có phải cô cõng đâu?
Nó khập khiễng leo lên lưng anh.
Anh đứng dậy, cười cười:
- Cô là heo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-dac-di-phai-lam-tieu-thu/2260401/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.