Sau khi tiến vào hoàng thành, Khương Thành đã cảm nhận được bốn phía đều
tràn ngập một cỗ lực lượng thần bí.
Không phải linh lực cũng không phải thần niệm.
Rõ ràng không có ảnh hưởng gì đối với bản thân, cũng không có làm sáng tỏ
cảm giác này nhưng mà nó thật sự tồn tại.
Hắn lắc lắc đầu, lười nghĩ nhiều đến vấn đề này, bởi vì còn nhiều thứ quan trọng
hơn sẽ tiêu hao tế bào não quý giá của hắn.
Ví như kế tiếp nên làm như thế nào để kiếm được càng nhiều điểm tích phân.
Ví như nên làm màu ra sao.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy một tiếng nổ lớn.
Cửa lớn của phiên điện bị người khác trực tiếp phá tung rồi.
Sau đó là tiếng ồn ào bên ngoài, âm thanh chửi bới liên tục.
“Khương Thành ở đâu?”
“Lăn ra đây!”
Bốn cung nữ hốt hoảng chạy vào.
“Không xong rồi, không xong rồi….”
“Làm sao vậy?” Khương Thành nhướng mày.
“Tiểu vương gia và tiểu tướng quân đều đánh vào đây rồi!”
“Ngươi vẫn nên nhanh chóng tránh mặt một chút đi!”
Vẻ hoảng sợ trên mặt các cung nữ không có vẻ gì là giả, thật sự là có chuyện
xảy ra rồi.
“Cái gì tiểu vương gia, tiểu tướng quân, không hiểu ra sao cả.”
Thành ca đương nhiên không sợ hãi chút nào, trên đời này không có kẻ nào có
thể khiến hắn trốn tránh.
Sải bước ra ngoài liền đụng phải một đám người trẻ tuổi đang lao vào.
Kẻ cầm đầu, đầu đội kim quan, thân mang cẩm bào, phong thái ung dung hoa
lệ.
Kỹ năng nhìn rõ mọi vật lướt qua chính là Thiên Mệnh bát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-dau-ban-thuong-100-trieu-mang/1625708/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.