“Không phải là ngươi đang nói dối đấy chứ?”
Khương Thành là người biết rất rõ sự cố chấp và để ý của nàng với Luyện Cốt
Phiên.
Đó gần như đã là một tín ngưỡng tô-tem trong lòng nàng.
“Không đâu!”
Lam Đề cười mỉm lắc lắc đầu, rồi sau đó khoác lấy khuỷu tay của hắn ta một
cách rất tự nhiên.
“Ta chưa bao giờ có lúc nào vui như lúc này.”
Nàng gối đầu lên trên bờ vai rộng đó, Khương Thành đã có thể ngửi thấy mùi
thơm thoang thoảng của tóc, hắn không khỏi vui vẻ thoải mái một hồi.
Oa, đây là tình huống gì đây?
Bởi vì ca đã nhận được sự chấp thuận của pháp bảo này nên em gái ngươi mới
lao vào ôm hả?
Cảm nhận được hơi ấm của mỹ nhân trong lồng ngực, Thành ca phải thừa nhận
bản thân có chút thất thường rồi.
Nhưng mà rất nhanh, hắn đã đi sâu vào việc suy ngẫm một luận đề suy ngẫm
triết học.
Người cô ấy thích là bản thân mình ư?
Hay là thích pháp bảo, coi mình là vật tặng kèm luôn?
Mặc kệ đi, dù gì xinh đẹp là được rồi.
Toàn hiện trường đều yên tĩnh, tất cả mọi người đều yên lặng nhìn hai người
đang ôm nhau.
Một người anh tuấn vượt ra khỏi chân trời, một người xinh đẹp hơn cả người
phàm.
Cảnh tượng này, hoàn toàn chính là một đám người xung quanh không nỡ làm
phiền bích nhân… mới lạ.
Đám nữ đệ tử Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh cảm nhận được toàn bộ mối mối uy
hiếp lớn mạnh.
Lam Đề này đẳng cấp cũng quá cao đi, nhìn thấy chưởng môn không tiện từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-dau-ban-thuong-100-trieu-mang/1625827/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.