“Ặc, đúng là của chú.” Nghe thấy câu hỏi của đứa bé, Cổ Dục do dự trả lời.“Oa, thật là pro vip!” Nhìn đôi mắt lấp lánh của cô bé, Cổ Dục khẽ nhíu mày một cái.Mặc dù chỉ là lời nói của đứa trẻ, nhưng mà Cổ Dục lại có chút hãnh diện.“Mà cô bé tới tìm ta sao?” Điều chỉnh lại tâm trạng, Cổ Dục cười hỏi đứa trẻ.“A, suýt nữa thì quên......!Nè, tên xấu xa.
Mau trả lại căn cứ cho tôi!” Nghe thấy Cổ Dục hỏi lý do tới đây, cô bé đột nhiên nghiêm mặt, chỉ tay vào Cổ Dục lớn tiếng hỏi.“Hả?” Nghe được những lời này của cô bé, trên đầu Cổ Dục toàn dấu chấm hỏi.
Trả lại căn cứ? Cái quái gì vậy?“Tú Tú?” Đang lúc Cổ Dục mơ màng, đột nhiên cổng nhà mở ra, một ông lão xuất hiện trước mặt Cổ Dục.
Ông lão có vẻ bất ngờ khi nhìn thấy hắn, nhưng rồi cũng nhớ ra hắn là ai.“Ồ! Cháu là Tiểu Dục à!” Ông lão hiền lành nhìn Cổ Dục vừa cười vừa nói.“Ông ơi.” Thấy ông lão đi đến, cô bé liền chạy tới bên cạnh, mặt vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Cổ Dục.“Dạ, chào ông......” Nhìn bộ dạng của hai ông cháu, Cổ Dục gãi gãi đầu rồi chào một tiếng.
Hắn không biết đây là chuyện gì nữa.“Ta xin lỗi vì con bé đến đây.
Để ông giới thiệu một chút, ông tên là Cổ Quốc Khánh, là thợ mộc ở trong thôn.
Những đồ gia dụng bên trong nhà cháu đều là do ta làm.
Đây là cháu gái của ông....”“Tên cháu là Cổ Tú Tú!” Nhìn ông giới thiệu bản thân, cô bé kia cũng thò đầu ra, nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-dau-tu-mot-cai-gieng-bien-di/1986566/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.