Vừa tắt TV, sự yên tĩnh trong phòng càng thêm rõ ràng hơn, Tống Ý Dung ngồi dưới đèn, nhìn ra cửa sổ, từng giọt mưa chảy qua cửa sổ, rơi vào mương, vang lên tí tách.
Mèo nhỏ đã sớm cuộn mình trong ổ nhỏ mà ngủ say, Tống Ý Dung lười nhác dựa vào bức tường lạnh lẽo bên cửa sổ, trời dần khuya mà cậu không buồn ngủ chút nào, chỉ càng thêm tỉnh táo.
Tống Ý Dung nhìn di động, bây giờ là 1 giờ sáng, góc trên bên phải hiển thị biểu tượng ‘không làm phiền’, nên tin nhắn Chu Lãng gửi từ mười phút trước, bây giờ cậu mới nhìn thấy.
Chu Lãng: [ Em còn chưa ngủ sao?]
Tống Ý Dung nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ: [ Làm sao anh biết?]
Trong trấn nhỏ này, mọi người làm việc và nghỉ ngơi rất đúng giờ, từ sớm đều đã thu thập nghỉ ngơi, chỉ còn vài ngôi nhà là còn sáng đèn, trong đêm đen thế này, vừa nhìn liền thấy ánh đèn của nhà Tống Ý Dung hết sức rõ ràng.
Chu Lãng dựa vào đầu giường, đánh chữ: [ Thấy đèn còn sáng.]
Tống Ý Dung muốn đùa Chu Lãng một chút nên nhắn tin: [ Nhớ anh đến ngủ không được.]
Chu Lãng chợt cảm thấy trong lòng hụt hẫng, nhìn ảnh đại diện mèo nhỏ trong khung thoại, ý niệm trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Muốn lập tức nhìn thấy Tống Ý Dung.
Chu Lãng xoay người xuống giường, cầm di động đi ra ngoài, cha mẹ đều đã ngủ, anh cẩn thận mà tránh đi chướng ngại vật, s0 soạng đi ra ngoài.
Trời còn đang mưa, bước chân Chu Lãng nhanh hơn, trái tim nhảy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-duoc-mot-anh-trung-khuyen-then-thung/8811/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.