🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Triệu Huyền vội vàng đặt bát đũa xuống và chạy lên tầng hai. Cô thấy Triệu Lan đang vịn vào tay vịn cầu thang, một chân của bà bị mắc vào một bậc cầu thang gỗ đã hỏng.

“Bà ơi.” Triệu Huyền kiểm tra độ sâu mà chân bà bị mắc vào.

“Bà đừng lo, để cháu đi lấy búa.” Cô đánh giá rằng chân của bà không bị kẹt quá sâu, chỉ cần cậy bậc thang kế bên là có thể kéo ra.

Triệu Huyền nhanh chóng chạy xuống tầng một, lấy một chiếc búa có đầu nhọn trong hộp dụng cụ.

“Để tôi làm cho.” Văn Văn nhận lấy búa từ tay cô.

Văn Văn rất khỏe, chỉ một đập đã phá vỡ được bậc cầu thang.

Chân Triệu Lan vẫn còn đau đớn. Triệu Huyền ngay lập tức tìm một miếng bìa cứng để cố định chân của bà.

“Gãy xương rồi?” Văn Văn nhìn độ sưng ở chân của Triệu Lan rồi hỏi Triệu Huyền.

“Nếu không nhầm thì đây là gãy xương mắt cá ngoài.” Triệu Huyền dựa vào vùng sưng mà đưa ra chẩn đoán.

“Thế còn đợi gì nữa? Đi thôi, Bà Triệu, để cháu cõng bà.” Văn Văn lập tức đỡ Triệu Lan lên lưng mình.

Khi ba người đến bệnh viện thì đã 10 giờ tối, may mắn là phòng cấp cứu ngoại khoa ở bệnh viện huyện không quá đông.

“Ơ, Văn Văn? Triệu… Triệu Huyền?”

Từ Chí bước ra từ phòng y tá, tay anh ấy cầm một hộp sữa, bên cạnh là một y tá trông rất dễ thương.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Y tá thấy Văn Văn cõng Triệu Lan thì lập tức bước tới hỏi.

“Gãy xương.” Triệu Huyền nhanh chóng báo tình trạng của bà cho y tá để đăng ký.

“Được rồi, mọi người đi theo tôi.” Cô y tá nhanh chóng dẫn họ đến phòng của trưởng khoa ngoại.

“Nhiều người quá, một người ở lại là được rồi.” Trưởng khoa nhìn đám người chen chúc trong phòng rồi đuổi Văn Văn và những người khác ra ngoài.

Triệu Huyền ở lại trong phòng với Triệu Lan, còn Văn Văn và Từ Chí đứng bên ngoài với y tá.

“Văn Văn, thực tập sinh của đội cảnh sát hình sự chúng tôi.” Từ Chí nói để giữ thể diện trước y tá, có ý hạ thấp Văn Văn một chút.

“Xin chào, tôi là Văn Văn.” Văn Văn không để ý, cũng hiểu Từ Chí muốn tỏ vẻ trước cô gái này.

“Chào anh, tôi là Tiền Dư Dư.”

Tiền Dư Dư trông trẻ hơn Văn Văn, khoảng 20 tuổi, mái tóc vừa dài vừa đen được búi lên gọn gàng, đôi mắt hạnh nhân dịu dàng, đúng là kiểu người mà Từ Chí thích.

“Vậy tôi đi làm việc đây, nếu các anh cần gì cứ gọi tôi, tôi sẽ cố gắng giúp.” Tiền Dư Dư liếc nhìn thấy quầy tiếp tân có thêm bệnh nhân mới, lập tức chạy tới.

“Dư Dư, tôi để sữa ở quầy y tá, nhớ uống nhé.”

Từ Chí vẫy hộp sữa trong tay, tỏ vẻ luyến tiếc.

“Ồ, Dư ~ Dư ~” Văn Văn cố ý nói giọng chọc ghẹo bắt chước Từ Chí.

“Haiz, cái đồ FA như cậu làm sao mà hiểu được.” Từ Chí đắc ý: “Cậu không biết Dư Dư của chúng tôi vất vả như thế nào đâu.”

“Rồi rồi, tôi không biết.” Văn Văn nhìn qua cửa sổ phòng khám.

Triệu Huyền vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ gật đầu với bác sĩ.

Không lâu sau, Triệu Huyền đẩy Triệu Lan ngồi trên xe lăn ra ngoài.

“Phải chụp X-quang trước đã, có thể sẽ phải làm phẫu thuật.”

Giọng điệu của Triệu Huyền bình thản, biểu cảm trên gương mặt cũng rất điềm tĩnh.

Từ Chí nhìn Triệu Huyền, rồi lại nhìn Văn Văn, cảm thấy toát mồ hôi vì gu của người anh em.

“Vậy đi thôi. Cô đi nộp viện phí đi, tôi sẽ đẩy bà Triệu đi chụp X-quang.”

Văn Văn lập tức nhận lấy tay cầm xe lăn từ Triệu Huyền, tay chỉ về phía cửa sổ thu viện phí không xa.

Triệu Huyền gật đầu, đi về hướng mà Văn Văn chỉ.

Từ Chí đi theo Văn Văn, trước khi đi còn giúp cô cầm một vài thứ. Anh ấy quay đầu nhìn Triệu Huyền một lần nữa, thầm nghĩ cô gái này có vẻ rất đáng tin cậy.

Chụp X-quang xong cần phải đợi thêm một lúc, Triệu Huyền quay lại sau khi nộp viện phí, khuôn mặt của cô hiện lên vẻ khó xử.

“Sao thế?” Văn Văn lo lắng hỏi.

“Tiên Nhi không thích đến bệnh viện.” Tuy mắt cá chân Triệu Lan đang đau nhưng thế hệ bà đã trải qua nhiều gian khổ, chút đau đớn này vẫn có thể cắn răng chịu đựng được.

“Có phải vì có phóng xạ không?” Từ Chí vừa nhìn vào biển cảnh báo lớn màu vàng của khoa X-quang vừa nói.

“Phóng xạ tia X có thể gây tổn thương. Khi một lượng tia bức xạ ion hóa nhất định tác động lên cơ thể, nó có thể bị các mô hấp thụ và gây ra tổn thương, nhưng khả năng ảnh hưởng không cao. Tôi chỉ không thích bệnh viện thôi.”

Triệu Huyền khoanh tay trước ngực, lộ ra vẻ cảnh giác.

“Triệu Lan.”

Y tá của khoa X-quang gọi tên Triệu Lan, Văn Văn tự nhiên đẩy Triệu Lan vào trong.

Triệu Huyền và Từ Chí ở lại chờ ở chỗ cũ.

-

Không khí hơi ngượng ngùng.

May mà Văn Văn ra ngoài rất nhanh, Từ Chí thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi kiểm tra xong, Văn Văn đẩy Triệu Lan ra ngoài, cả nhóm quay lại khu chờ.

Tiền Dư Dư đi ra từ quầy y tá, trên tay còn mang theo cho bà cụ một cốc nước ấm.

“Vẫn là Dư Dư của chúng ta chu đáo nhất.” Từ Chí lập tức tranh thủ nịnh nọt.

“Cảm ơn cháu.” Triệu Lan cảm ơn.

“Cô gái, làm phẫu thuật hết bao nhiêu tiền?” Triệu Lan suy nghĩ một lát rồi hỏi.

“Dùng bảo hiểm y tế thì không tốn nhiều đâu ạ.” Tiền Dư Dư trả lời câu hỏi của đa số bệnh nhân với biểu cảm tự nhiên.

Nhưng Triệu Lan là hộ kinh doanh cá thể, bà không có bảo hiểm y tế nên sẽ phải tự chi trả toàn bộ chi phí phẫu thuật.

“Bà ơi, tiền của chúng ta đủ mà.” Triệu Huyền ngắt lời bà.

“Đủ thì đủ.”

Triệu Lan có suy nghĩ riêng, bà vẫn hy vọng Triệu Huyền có thể đi học đại học. Bây giờ thì đủ, nhưng nếu Triệu Huyền đi học đại học thì làm sao đủ được.

Bà tự cảm thấy mình cố gắng chưa đủ.

Triệu Lan nghĩ đến đây, mắt bắt đầu cay cay, luôn cảm thấy mình nợ Triệu Huyền quá nhiều.

Nhưng Triệu Huyền không quan tâm, cô như thể không có chuyện gì xảy ra, chỉ bình tĩnh nhìn vào tin nhắn trên điện thoại.

Từ Chí sờ túi, lén lút đi ra ngoài.

Triệu Huyền nhìn theo Từ Chí.

“Bà ơi, cháu đi mua chai nước.”

Cô chào một câu rồi cũng đi ra ngoài.

Triệu Huyền theo sau Từ Chí đến khu vực hút thuốc. Từ Chí vừa rút bao thuốc ra khỏi túi thì giật mình khi thấy Triệu Huyền theo sau.

“Không phải chứ, cô theo tôi làm gì?” Từ Chí giật mình.

“Cho tôi một điếu.”

Triệu Huyền thành thạo rút một điếu từ bao thuốc của Từ Chí ra rồi châm lửa.

“Ơ, cô cũng hút thuốc à, sao không nói sớm. Bạn hút thuốc.” Từ Chí không ngờ Triệu Huyền lại biết hút thuốc.

Hai người đang hút dở thì Văn Văn cũng bước ra.

“Tôi đã biết ngay mà, cậu lại ra đây hút thuốc.” Văn Văn tỏ vẻ khó chịu: "Cô Triệu thì...”

Văn Văn thấy Triệu Huyền cũng đang cầm điếu thuốc trong tay.

“Cô Triệu cũng hút thuốc à, chắc áp lực lớn lắm.”

Văn Văn nhớ lại lúc họ ở trong bệnh viện, Triệu Huyền liên tục tra cứu tài liệu về gãy xương trên điện thoại. Cô có vẻ hiểu biết về y học, nhưng không phải toàn diện.

“Cậu đúng là tiêu chuẩn kép.” Từ Chí châm chọc.

“Tôi hy vọng có thể điều trị bảo tồn (*) cho bà. Bà ấy…” Triệu Huyền ngập ngừng, cô cắn môi, không nói thêm gì nữa.

(*) Điều trị bảo tồn là phương pháp điều trị nội khoa, dùng thuốc giảm đau, canxi và bó bột cố định phần xương gãy, không can thiệp ngoại khoa.

Văn Văn và Từ Chí nhìn nhau một giây rồi đều im lặng, không ai nói gì thêm.

“Anh ra đây rồi, bà tôi đâu?” Triệu Huyền hỏi Văn Văn.

“Tiền Dư Dư đang chăm sóc bà. Cô ấy dỗ bà vui vẻ lắm.”

Văn Văn mỉm cười, anh lo cho Triệu Huyền nên mới đi theo ra ngoài, chuyện của bà Triệu Lan anh cũng đã sắp xếp ổn thỏa trước khi rời đi.

-

Đợi Từ Chí và Triệu Huyền hút xong điếu thuốc, ba người cùng nhau trở lại bên trong.

Kết quả kiểm tra đã có, bác sĩ đưa ra hai phương pháp điều trị: điều trị bảo tồn và làm phẫu thuật.

“Ở mức độ này, tôi nghĩ bảo tồn cũng không vấn đề gì, chỉ cần chú ý hạn chế sử dụng chân là được.” Bác sĩ chính nhìn phim X-quang dưới ánh đèn, giọng điệu rất nhẹ nhàng, có vẻ như không có gì nghiêm trọng.

Chỉ là khi nhìn vào hồ sơ bệnh án, bác sĩ phát hiện một mục khác trong hồ sơ của Triệu Lan khiến ông chú ý. Bác sĩ chợt nhìn qua Triệu Huyền.

“Có thể mời người nhà ra ngoài không, tôi cần kiểm tra thêm cho bệnh nhân.”

Lời bác sĩ nói không ai dám cãi, kể cả Triệu Huyền cũng phải ngoan ngoãn bước ra ngoài.

“Ơ, vẫn cần kiểm tra thêm à?” Từ Chí nghi ngờ hỏi.

“Cậu thì biết cái gì.” Văn Văn dùng cùi chỏ huých nhẹ Từ Chí.

Trong phòng khám, bác sĩ chính nhìn vào hồ sơ bệnh án trên màn hình.

“Triệu Lan, bệnh ung thư của bà… không có dấu hiệu tái phát, nhưng cần tiếp tục kiểm tra 3 tháng một lần. Tôi nhắc nhở bà, bà đã nửa năm không kiểm tra rồi.” Bác sĩ không làm khó Triệu Lan, có lẽ do thấy hoàn cảnh gia đình bà không được tốt lắm.

“Tôi biết rồi bác sĩ, việc điều trị bảo tồn cho chấn thương này sẽ tốn bao nhiêu tiền?” Triệu Lan dường như không để tâm đến căn bệnh ung thư, bà chỉ quan tâm đến chi phí điều trị lần này.

“Còn nữa, bác sĩ đừng nói với cháu gái tôi, nó chưa biết đâu.”

Bác sĩ chính cười gượng rồi gật đầu, đưa cho bà một tờ phiếu để bà tự xem.

Triệu Huyền đứng ở cửa phòng khám. Giác quan của cô luôn tốt hơn người khác, giọng bác sĩ chuyên khoa không lớn nhưng cô vẫn nghe thấy. Tuy nhiên cô không thể hiện sự ngạc nhiên, dường như cô đã biết chuyện này từ lâu rồi.

Văn Văn nghe thấy tiếng gọi từ bên trong, lập tức bước vào đẩy Triệu Lan ra.

Sau khi quyết định điều trị bảo tồn, cần phải bó bột cho Triệu Lan. Vì bà đã lớn tuổi nên bác sĩ đề nghị nhập viện một ngày để theo dõi tình trạng.

Triệu Lan ngồi trên giường bệnh, ăn cháo bát bảo mà Triệu Huyền vừa mua, vẻ mặt kiên cường như thể bà không hề đau đớn, nhưng mắt cá chân của bà đã sưng như cái bánh bao.

Lúc y tá đến gọi Triệu Lan đi bó bột thì đã là 12 giờ đêm. Văn Văn đẩy Triệu Lan vào phòng điều trị, còn Triệu Huyền ở lại bên ngoài.

Trong lúc chờ đợi, Văn Văn lật xem hồ sơ bệnh án của Triệu Lan, phát hiện bà có tiền sử ung thư. Hiện tại đã chuyển sang lành tính, cần kiểm tra mỗi 3 tháng một lần, mà lần kiểm tra gần nhất đã cách đây nửa năm.

Anh cau mày nhìn bà cụ đang bó bột trên giường.

Đến lúc Triệu Lan hoàn thành tất cả các thủ tục kiểm tra sức khỏe thì đã 2 giờ sáng, sau đó mọi người cùng nhau rời khỏi bệnh viện. Gió đêm lạnh buốt, Triệu Huyền run lên, Từ Chí lại đưa cho cô một điếu thuốc.

“Cô...” Văn Văn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Triệu Huyền thì lại im lặng.

-

“Vì sao cô không ở lại bệnh viện để chăm sóc bà?” Từ Chí lên tiếng hỏi Triệu Huyền.

“Tôi không thích bệnh viện.” Triệu Huyền vẫn trả lời giống như lần trước: “Tôi đã trả tiền chăm sóc rồi."

Câu trả lời này thật sự không thể bắt bẻ.

“Cô... Cô Triệu, cô biết về bệnh tình của bà nội mình không?” Văn Văn cố gắng dò hỏi.

“Tôi biết.” Triệu Huyền rít một hơi thuốc, sau đó làn khói chầm chậm phả ra từ miệng cô.

“Vậy cô...” Văn Văn cũng không biết phải nói gì.

[Chẳng lẽ phải nói sao cô có thể bình tĩnh như vậy à?], sẽ không hay lắm nếu nói thế nhỉ.

“Vì vậy, tôi không muốn học đại học.” Triệu Huyền nhìn bầu trời xa xăm, bầu trời mùa đông rộng mở, đầy sao và ánh trăng sáng trong.

Chủ đề này không làm cho lòng Triệu Huyền nặng nề thêm, ngược lại, cô thản nhiên nói về điếu thuốc của Từ Chí.

“Khó hút quá, lần sau mua loại đắt hơn nhé.” Triệu Huyền vươn vai: “Anh có thể đưa tôi về không, cảnh sát Văn?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.