“Đến nơi rồi.” Lý Giai Trinh cũng mặc đồ của đội đặc nhiệm, tóc búi gọn gàng sau đầu. Khí chất thân thiện ngày thường giờ đã biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng đầy sắc sảo.
“Cô nghĩ Triệu Huyền còn sống không?” Trác Chính Thành hỏi, giọng điệu không chút cảm xúc.
“Có, còn sống. Cô ấy chắc chắn còn sống.” Lý Giai Trinh tin tưởng vào Triệu Huyền. Trong tình huống như thế này, lựa chọn tốt nhất chính là đặt niềm tin vào cô.
Trác Chính Thành cầm ống nhòm nhìn ra phía bờ sông. Có hai bóng người mơ hồ đang tựa vào nhau, không rõ đó là đôi tình nhân hay con tin bị bắt giữ.
“Ở phía Bắc sông Lục Lan có một nhà máy phát điện bằng gió, có thể lên đó bố trí vị trí bắn tỉa. Văn Văn và Trương Khâu sẽ phụ trách bắn tỉa. Tôi sẽ phục kích ở ven sông.” Trác Chính Thành đưa ống nhòm cho Lý Giai Trinh: “Ở chỗ kia, cách bờ sông khoảng 3m, từ đây đến đó tầm 500m. Cô có 12 phút để dẫn đội bố trí xong vị trí bắn tỉa. Xong thì báo cho tôi.”
“Rõ, đội trưởng. Nhưng để Văn Văn vào vị trí bắn tỉa à?” Lý Giai Trinh nhận ra tâm lý của Văn Văn không ổn. Chị ấy định đề nghị Trác Chính Thành thay một cảnh sát khác.
Trác Chính Thành liếc nhìn Văn Văn đang đứng thất thần bên xe, gương mặt anh đầy vẻ lo lắng. Trong nhiệm vụ, thường sẽ tránh để người có liên quan trực tiếp nổ súng. Nhưng Trác Chính Thành lại nhớ về ngày đầu tiên anh ấy gặp cậu trai trẻ này.
Ngày đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-duoc-roi-ho-linh/2924204/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.