Ngày hôm sau, Văn Văn lái xe đưa Triệu Huyền đến đón Tô Vịnh Hà. Dựa theo địa chỉ mà Tô Vịnh Hà cung cấp, ba người nhanh chóng đến tòa nhà khoa Sinh học của Đại học Thiên Xuyên.
Chưa kịp bước vào phòng thí nghiệm, họ đã nghe thấy tiếng quát mắng thô bạo của một người đàn ông sau cánh cửa.
“Đám vô dụng này! Không hiểu sao mà các người thi đỗ được nữa!” Tiếng mắng chửi giận dữ của người đàn ông vang vọng khắp tòa nhà.
Cô gái bị mắng bật khóc nức nở mà vẫn phải cố gắng kìm tiếng khóc vì sợ làm đối phương tức giận, nhưng nỗi tủi thân khiến nước mắt của cô ấy không ngừng rơi.
“Thầy Phù, em xin lỗi. Em sẽ quay về sửa ngay. Nhưng xin thầy cho em qua môn thí nghiệm này, em thật sự không thể học lại nữa. Em sẵn sàng chỉnh sửa đến khi thầy hài lòng.” Giọng cô gái có vẻ đã bình tĩnh hơn nhưng vẫn nghe ra được sự run rẩy, nghẹn ngào.
“Đừng mơ! Cút ra ngoài! Tôi thật xui xẻo khi gặp phải đám sinh viên rác rưởi như các cô!” Phù Văn Nguyên đẩy cô gái ra khỏi phòng thí nghiệm.
Cô gái bị đẩy ra ngoài, tay ôm một chồng tài liệu, đôi mắt đỏ hoe. Cô ấy đi quá vội nên đống tài liệu chưa kịp sắp xếp rơi vãi ngay trước cửa.
Triệu Huyền và Tô Vịnh Hà lập tức tiến lên giúp cô gái nhặt lại những tờ giấy A4 rơi trên đất. Cô gái cúi đầu cảm ơn không ngớt.
“Cô là sinh viên của thầy Phù Văn Nguyên à?” Triệu Huyền dò hỏi.
“Đúng... đúng thế.” Giọng cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-duoc-roi-ho-linh/2924239/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.