- Vừa rồi trên đài chị làm sao vậy? - Vũ Quyên cởi khăn trùm đầu, kỳ quái nhìn Vũ Phượng. Nếu không phải nàng ở trên đài đẩy Vũ Phượng một phát thì chẳng lẽ Vũ Phượng sẽ tiếp tục ngẩn người.
Mặt Vũ Phượng đỏ lên, đối diện với đôi mắt trợn to nghiêm túc của Vũ Quyên thì cúi đầu nói:
- Chị nhìn thấy ......
Không đợi nàng nói xong thì bên ngoài có người bước nhanh tiến vào cung kính vén rèm lên, theo sau là một người mặc bạch sam đi đến. Bạch sam kia là chất liệu tơ tằm, liếc mắt một cái là biết có thợ khéo còn là thượng đẳng, riêng bộ xiêm y này chỉ sợ cũng tiêu sạch mấy tháng tiền công của người bình thường.
Vũ Quyên mở to hai mắt, nhìn người nọ từng bước thong thả đi đến trước mặt các nàng, đứng lại, trên mặt mang theo nụ cười quen thuộc, nhìn các nàng không nói lời nào.
Vũ Quyên ngay cả miệng cũng nới rộng ra, nàng quay đầu nhìn Vũ Phượng, dấu chấm hỏi thật to dâng lên đỉnh đầu. Đây là Mặc đại ca?
Mặt Vũ Phượng đỏ hồng, dưới cái nhìn chăm chú liên tục của Trịnh Mặc thì một câu cũng nói không nên lời, tự nhiên không có cách giải đáp nghi hoặc của Vũ Quyên.
Trịnh Mặc nhìn dáng vẻ vò đầu bứt tai của Vũ Quyên thì trong lòng không khỏi nổi nhạc, mới một ngày không thấy là nha đầu này thế nào đã như không quen biết mình, khóe môi cô cong lên, mỉm cười mở miệng gọi Vũ Quyên.
- Ôi, Mặc đại ca, thật sự là ngươi! - Trịnh Mặc mở miệng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-thi-quynh-dao-khong-phai-la-quynh-dao/2691148/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.