HAVEN KHÔNG THÈM TRẢ LỜI ĐIỆN THOẠI CỦA CHÚNG TÔI, nên tôi liên lạc với Miles, thuyết phục cậu ấy ghé nhà sau buổi diễn tập. Cậu ta đến với Eric. Bốn chúng tôi có một buổi tối rất vui, ăn uống, bơi lội, và xem phim kinh dị. Hình như lâu lắm rồi tôi chưa có một buổi tối chơi đùa thoải mái đến vậy. Điều đó hầu như làm tôi quên đi chuyện Riley, Haven, Evengeline, Drina, bãi biển – tất cả những sự kiện đã xảy ra chiều nay.
Hầu như tôi quên đi cái nhìn xa xăm của Damen mỗi khi anh nghĩ không có ai nhìn mình.
Hầu như tôi bỏ qua những nỗi lo lắng ngấm ngầm đang sục sôi ngay bên trong.
Hầu như. Nhưng không phải là hết hẳn.
Cô Sabine đã đi chơi xa nên tôi rủ Damen ngủ lại. Nhưng anh chỉ ở nhà tôi đủ lâu cho đến khi tôi buồn ngủ, sau đó thì lặng lẽ ra về.
Sáng hôm sau, anh đứng chờ tôi ngay trước thềm nhà, với ly cà phê, bánh nướng và một nụ cười rạng rỡ. Tôi thấy mình thật thanh thản, bình yên và hạnh phúc. Chúng tôi cố gọi Haven thêm lần nữa, rồi nhắn tin, nhưng chẳng cần đến năng lực siêu linh cũng biết cô bạn không muốn nói chuyện với cả hai chúng tôi. Cuối cùng chúng tôi phải gọi đến nhà Haven và đứa em trai của cô – Austin – bảo rằng Haven suốt tối không về nhà.
Sau nguyên một ngày thơ thẩn với nhau cạnh bờ hồ, tôi định gọi thêm một chiếc bánh pizza nữa nhưng Damen đã kịp nhào tới chụp lấy cái điện thoại trong tay tôi và nhoẻn cười: “Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-tu-evermore/373094/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.