NHÀ CỦA DAMEN NẰM TRONG MỘT KHU DÂN SINH CAO CẤP có cổng rào bảo vệ cả khu. Đây là chi tiết mà Riley không kể.
Những người bảo vệ mặc đồng phục ra dấu cho tôi dừng xe lại.
Tôi kéo kiếng xe xuống, mìm một nụ cười lịch sự nhất có thể: “Xin chào, tôi là Megan Foster. Tôi đến đây để gặp Jody Howard”.
Bằng năng lực siêu linh của mình, tôi biết cái tên mình vừa nói ra là chủ của ngôi nhà nằm ở cổng vào số ba.
Nhân viên bảo vệ lướt tìm tên chủ nhà trong máy tính. Khi thấy chính xác, cô đưa cho tôi một tấm thẻ màu vàng, mặt trước có ghi rõ từ KHÁCH và ngày tháng năm.
“Để cái này ở cửa xe, bên tay lái nhé. Và nhớ không được đậu xe bên trái đường, chỉ được đậu bên tay phải thôi”.
Người nhân viên bước trở lại vào phòng bảo vệ, cho phép tôi lái xe qua cổng rào đã mở. Tôi hy vọng bảo vệ không chú ý đến việc tôi chạy qua khỏi con đường nhà Jody, để hướng đến nhà Damen.
Tôi chạy lên tới gần đỉnh đồi, rẽ trái, rồi dừng lại ở cuối lô của anh, tắt máy xe.
Tôi nhận ra đến đây thì mình hầu như mất hết can đảm.
Phải mất đến chừng mười phút ngồi trong xe, tập trung vào hơi thở của mình, cố hít sâu, thở chậm, tôi mới bớt run. Hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Trái tim đã chịu thư giãn hơn, nhưng vẫn còn rộn lên từng hồi loạn xạ.
Có một chút gì đó hơi tự ti khi tôi liếc nhìn những người hàng xóm chung quanh khu nhà anh.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-tu-evermore/373097/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.