Hắn nghĩ tới nghĩ lui, thứ có tác dụng lớn nhất đối với hắn cũng chỉ có đan dược, nhất là độc đan gì đó.Ba người bắt đầu đi dạo khắp nơi cùng nhau, Tử Tiểu Linh mua một đống đồ ăn như linh gà nướng, linh cá khô, linh quả ngâm đường phèn...!Chiếc miệng nhỏ chưa lúc nào được nghỉ ngơi.Bạch Đông Lâm tò mò hỏi nàng ta tại sao không mua một ít tài nguyên tu luyện.Tử Tiểu Linh trả lời: “Trong nhà ta tài nguyên tu luyện gì cũng có, hơn nữa còn phong phú hơn nhiều so với những thứ nơi này bán.”Lưu Đại Phúc cảm thấy chua xót, nghe thử xem đây là tiếng người ư? Con ông cháu cha của gia tộc lu luyện thì ghê gớm lắm à?Nhưng thật ra, Lưu Đại Phúc mua không ít máu linh thú, một ít da linh thú hay vỏ linh thụ dùng để chế tạo bùa chú, những thứ này đều là nguyên liệu cần thiết để làm bùa.Hắn ta còn đến cửa hàng bán ra một đống bùa chú, đều là các tác phẩm chính mình làm ra khi luyện tập, với danh tiếng của Tử Phù tông bọn họ, trái lại bán khá chạy.Ba người đi dạo tới quảng trường trung tâm của chợ đêm, toàn bộ nơi này bày bán hàng rong, họ bán một số đồ vật kỳ quái, nhiều hơn hết vẫn là một ít nguyên liệu.Đám người này không giống như những kẻ mở cửa hàng, không có thế lực chống lưng hay dây chuyền sản xuất, cũng không thể chế tạo nguyên liệu thành sản phẩm hoàn chỉnh rồi bán ra.
Vì vậy họ chỉ có thể kiếm được chút đỉnh, trực tiếp bán nguyên liệu.Tu sĩ tập trung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-tu-ta-that-su-la-qua-manh/146839/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.