Mấy ngày nay trong nhà chỉ còn lại một mình Thạch Nham, mấy người bạn không biết đi đâu mất, ngôi nhà to như thế này mà chỉ có một mình anh thật là trống trải. Đặc biệt là Trương Khiết - người vừa kết thúc câu chuyện ma tuần trước cũng chẳng thấy mặt, đi đâu mà cũng chẳng chào một tiếng. Trong căn nhà này cứ cuối tuần đều có một người biến mất?
Những câu chuyện của mấy tuần trước luôn ẩn hiện trong đầu anh. Nó ám ảnh làm anh dường như không có lối thoát.
Từ sau cái chết của Vương Thổ, cảnh sát lúc nào cũng mò tới, nơi đây như là tâm điểm của họ vậy, nhưng xét về khía cạnh nào đó một mình sống ở đây cũng không có gì là đáng sợ lắm.
Mấy ngày nay anh đều xem thông tin thuê nhà, căn nhà này sắp bị giải tỏa, mặc dù có rất nhiều nhà để thuê nhưng chỗ thì cách xa cơ quan, chỗ thì giá thuê lại quá đắt. Trong thời gian này anh đang đắn đo suy nghĩ lựa chọn, cuối tuần lại đến.
Anh bất giác ngồi thừ mặt ở trên ghế, hôm nay không có ai kể chuyện, thần kinh đang quen ở trạng thái lo lắng. Nghe tiếng tích tắc không ngừng của chiếc đồng hồ treo trên tường, anh như muốn nghẹt thở.
Mở máy tính tìm các thông tin thuê nhà mới nhất, anh mở QQ ra xem. Hôm nay bạn trên mạng sao ít thế này, có thể là do cuối tuần. Anh chào hỏi qua loa, anh nhận được lời nhắn của Triệu Dục Tịnh "Hôm nay tôi đến tìm anh!".
Thạch Nham vội trả lời "Có chuyện gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bay-dem-quai-dan/1121967/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.