Ai sống trên dương gian cũng có đặt một chiếc bát nơi âm thế, để rồi khi quay trở lại nơi đây, Mạnh Bà sẽ nấu canh Quên Lãng cho bọn họ với chính cái bát ấy. Có nơi tương truyền, rằng thực ra canh trong bát chính là những giọt nước mắt chảy suốt quãng đời của vị chủ nhân khi còn sống. Đã là người, ai cũng khóc, hoặc vui, hoặc buồn; hoặc căm phẫn, hoặc tủi nhục; hoặc yêu thương, hoặc sầu khổ...
Mạnh Bà thường đến bên bờ Vong Xuyên, thu giữ từng giọt nước mắt lại, đun nấu thành canh. Người rời khỏi nhân gian, được qua cầu Nại Hà, được uống Mạnh Bà thang, được quên chuyện kiếp trước. Linh hồn thanh sạch, tiến nhập lục đạo, hoặc thành tiên, hoặc thành người, hoặc xoay một vòng hóa súc sinh.
Mạnh Bà hỏi, 'ngươi có muốn uống canh hay không?'
Người đáp, 'không uống thì sao? mà uống thì thế nào?'
Mạnh Bà nói, 'uống, ngươi sẽ quên hết đi, sống thêm một kiếp đời. không uống, thì không được đầu thai chuyển kiếp nữa.'
Không phải ai cũng nỡ dứt bỏ chuyện kiếp xưa. Vì không muốn quên người mình yêu thương nhất một cõi đời, có người từ chối canh của Mạnh Bà, chấp nhận nhảy xuống dòng Vong Xuyên bạc màu tro lạnh chốn mây phủ, thống khổ nghìn năm mới có thể đầu thai.
Trong nghìn năm ấy, họ có thể dõi theo từng bước chân của người mình yêu, song không thể nói, không thể chạm tay; mình nhìn thấy đối phương, nhưng đối phương không nhìn thấy mình. Nếu một nghìn năm trôi qua mà lòng vẫn nhớ nhung, vẫn yêu thương, vẫn lưu luyến, vậy thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bay-dieu-uoc-cua-tan-ma-vuong/2234346/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.