Người ủ lòng mình ở dưới đất, thả tâm trí trên những đám mây; bên tai thì thầm lời gió thoảng, trước mặt lại bạt ngàn sa hoa. Bầu trời là mặt đất, mặt đất phủ mờ sương; cỏ cây là gai góc, gai góc đâm da thịt, lại chẳng đau.
Lúc này đây còn quản Thiên Đường hay trần thế, là xứ mây tan hay cõi bồng lai, hữu hạn hay vô hạn? Chốn bình yên nhất - vẫn là nhà.
----------
Gò má ửng đỏ, vành tai cũng hồng hồng. Đôi mắt ngập nước cùng cánh môi hơi sưng. Đến cả thở cũng hiện rõ nhịp điệu phập phồng của lồng ngực. Mái tóc được búi gọn lên như bao ngày, một bông hồng đen nhánh được cài bên trái. Cặp khuyên tai hình lông quạ ánh lên dưới sắc trời xám xịt ảm đạm. Trang phục của nàng vẫn quý phái như thế, nhưng bỏ mất phần nhỏ tùy tiện buông thả thường ngày. Chỉnh lại cổ áo cho nàng, Tân Thế lùi bước, trầm ngâm ngắm lại từ đầu xuống chân. Diêm Vương nhắm mắt lại, một tay chống lên chiếc bệ gần đấy, đầu hơi cúi xuống.
Vẻ mặt ẩn nhẫn chịu đựng lắm.
Bấy giờ Tân Thế mới chột dạ, rụt đầu lại, hỏi, "Giờ vẫn thấy khó chịu trong người à?"
Diêm Vương lập tức trừng mắt nhìn nàng, giọng Diêm Vương hơi khàn, "Ngươi đoán xem?"
Tân Thế rũ mi mắt, "Đều tại ta không... biết ước lượng..." Rồi lấy hai tay nâng mặt Diêm Vương lên, cẩn thận thổi vào môi nàng. "Mong là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bay-dieu-uoc-cua-tan-ma-vuong/2234360/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.