Cô ba nhàm chán, ca thán suốt ngày, mặt mày ủ rũ, mới cũ đều chê
ngày rằm ánh đăng, sáng chăng trăng tròn, chẳng còn phiền nhiễu, kết liễu mệnh thu
------------------
Đường phố tối om, vắng vẻ và im ắng. Thoạt trông sẽ chẳng ai có thể tưởng tượng mới hôm kia thôi nó vẫn còn tấp nập kể cả khi đêm đã về khuya. Thành đô Lệ Tích phồn hoa tấp nập ít khi cho phép bản thân được nghỉ ngơi, ngay cả những cư dân của nó cũng đã luôn giữ được nhịp chảy cao độ ấy suốt bao nhiêu năm trời. Những kẻ tu hành truyền đạo, những tay buôn hoạt ngôn mau miệng, những tên lừa đảo rình rập mò mẫm, những con người chán nản với cuộc đời chỉ mong mỏi tại những cuộc chơi vui đàn đúm kéo dài từ khi hoàng hôn buông xuống tới tận lúc bình minh ló rạng.
Thành đô hoa lệ, nhưng cũng hỗn loạn.
Thế gian muôn sắc, nhưng cũng tối tăm.
Cũng như quá khứ. Cũng như hiện tại. Luôn là một nơi khiến người ta chán ghét, khiến người ta căm hận.
Bóng đen lao vun vút qua những con phố, những nẻo đường, những ngõ hẻm chen chúc chật chội giữa những tòa biệt phủ chìm trong màn đêm lặng thinh.
Thật đau đớn. Không chỉ là vết thương da thịt, mà còn cả vết thương sâu tận linh hồn.
Cảm giác như có thể chết đến nơi vậy.
Chí ít thì trong thế giới chẳng có lấy nổi nửa phân lẽ phải và công bằng này, cái chết vẫn là kết cục bình đẳng nhất. Ta sẽ chết, ngươi sẽ chết, ai rồi cũng sẽ chết.
Họ sẽ đều chết đi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bay-dieu-uoc-cua-tan-ma-vuong/51831/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.