Chị hai ủ dột, đường đột ghé thăm, cà lăm cất tiếng, đau điếng cười hề
một đời buồn tênh, lênh đênh sóng vỗ, không chỗ để chơi, chẳng nơi để về
--------------------
Con trai của ta.
Tiêu Y rũ mi, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên không có bất kỳ thay đổi. Những lời như 'niềm tự hào của Tiêu Vương tộc, hi vọng của Tiêu Vương tộc, kẻ nối dõi của Tiêu Vương tộc' - ngay từ khi sinh ra đã luôn là như vậy. Hai đứa nhỏ song sinh, hai đứa trẻ từng trông như hai giọt nước. Chẳng ai ngoài người cha có thể phân biệt được hai đứa nhóc. Ngay chính bản thân chúng đôi khi còn tự tráo đổi thân phận cho nhau như hình thức giải trí lúc rảnh rỗi, dễ dàng đánh lừa những người xung quanh.
Có điều, dường như càng trưởng thành, hai đứa trẻ song sinh đó càng trở nên khác biệt. Đồng thời, chúng cũng tách nhau ra, không còn cùng đi trên một con đường nữa.
Ai cũng có một sứ mệnh của riêng mình. Không ai mãi mãi ở cạnh ai. Tiêu Y dập tắt nụ cười của mình, ngửa mặt lên nhìn cha, "Phụ thân. Đây là Diêm vương. Ngài ấy muốn gặp phụ thân, nên con đã dẫn ngài ấy về rồi."
Tiêu Vương gia hơi nhướng mày. "Con tin cô ta?"
Tiêu Y gật đầu, "Ngài đã cho con được tận mắt trông thấy những phép màu. Con tin tưởng ngài chính là Diêm Vương, cũng tin rằng ngài sẽ không làm hại đến phụ thân."
Tiêu Vương gia nâng khóe miệng. Một lời nói chẳng có giá trị gì hết. Dù có kiểm chứng bao nhiêu lần đi chăng nữa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bay-dieu-uoc-cua-tan-ma-vuong/2234399/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.