Khi Tạ Chiêu mở mắt, Giang Từ đã dậy từ lâu, anh đang quay lưng về phía cô để mặc quần áo.
Ánh sáng lờ mờ len qua khe hở, phác thảo rõ ràng bờ vai rộng và vòng eo thon của anh.
Anh đã qua loa mặc xong quần, lúc này đang cài cúc áo.
Nhờ dáng người ưu việt, bộ quần áo vừa nhăn vừa rách vẫn được anh mặc ra phong thái đặc biệt.
Eo đẹp thật, đủ thon, tỉ lệ eo-hông hoàn hảo. Tạ Chiêu đánh giá, hàng miễn phí, không ngắm thì uổng quá.
Giang Từ tùy tiện ném đống quần áo về phía cô, che luôn cả mặt.
Tạ Chiêu kéo quần áo xuống, liếc nhìn anh.
Anh nghiêng đầu, đường nét quai hàm sắc sảo hiện lên rõ ràng.
"Dậy rồi thì mau chuẩn bị đi, chúng ta còn phải tiếp tục lên đường." Giang Từ chỉnh lại áo sơ mi, nhưng cổ áo vẫn tùy tiện mở rộng.
Sau đó, anh quay người, để lại không gian cho cô thay đồ.
Thật ra anh có quay đi hay không cũng chẳng quan trọng, Tạ Chiêu hoàn toàn không ngại.
Ở bãi biển châu Âu, phụ nữ cởi trần tắm nắng đầy ra đấy, chuyện này với cô chẳng có gì lạ lẫm cả.
Cô ngồi dậy, miễn cưỡng khoác lên chiếc váy rách tơi tả.
Tạ Chiêu đứng lên, bước ra khỏi đống lá khô bị họ làm rối tung cả đêm qua.
Cô giãn người một chút.
"Eo đau quá." Cô nhíu mày, "Chân cũng mỏi, tất cả là do anh."
"Bó tay, rõ ràng là cô gọi tôi dậy giữa đêm vì lạnh. Chính cô năn nỉ tôi mãi, tôi mới miễn cưỡng giúp cô."
Giang Từ thản nhiên nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bay-gio-la-luc-noi-doi-bao-mieu-dai-nhan/2106287/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.