Từng có người nói về An Nhiên như vầy: Cô giống như cây thuốc phiện, một khi tiếp xúc sẽ thành nghiện. Mạc Ngôn là một người đàn ông đã bị nghiên, không thể tự kiềm chế.
Từ khi An Nhiên bị ngã đến nay đã khá lâu, nhưng anh vẫn kiên trì đến thăm cô mỗi ngày, ân cần hỏi xem có chỗ nào không thoải mái không, rất sợ sẽ lưu lại di chứng gì đó.
“Anh không cần đến, bận rộn như vậy, em thật không có chỗ nào khó chịu.” An Nhiên mỉm cười nói qua điện thoại, có lẽ chính cô cũng chưa chú ý tới khóe miệng mình đang cong lên.
“Được, em hứa.” Sau khi gác máy, An Nhiên lắc đầu bất đắc dĩ, có đôi khi cô cảm thấy Mạc ngôn giống như một đứa trẻ.
Dịch Quả hâm mộ nhìn An Nhiên, “Lại là thái tử gia sao? Ai, thực khiến người khác đố kỵ.”
Có đôi lúc chính An Nhiên cũng cảm thấy bản thân thật may mắn, ông trời đã an bài cho cô gặp được người đàn ông như Mạc ngôn. Lúc trước bản chính cô từng thề trong lòng, đời này kiếp này sẽ không yêu, nhưng giờ đây An Nhiên nhận thấy rõ mình càng ngày càng không thể khống chế.
An Nhiên không ngờ Tuyên Nguyên sẽ đến tìm mình, cô kinh ngạc. “Lần trước thật cám ơn anh đã đưa tôi về, hôm nay tôi mời.”
“Tôi cũng không khách khí nữa, thật ra hôm nay là sinh nhật tôi, không có người thân bên cạnh, chẳng hiểu sao lại nghĩ tới cô.”
“Sinh nhật anh, sao không nói sớm, tôi chưa chuẩn bị quà tặng.” An Nhiên thấy thật áy náy.
Tuyên Nguyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bay-nam-lai-bay-nam/2341621/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.