Ai nói phải rút củi dưới đáy nồi, phải cạo xương trị độc?
76.
Hạ Chí nằm mơ màng trên ghế sofa một chút lâu, trong lúc đó, Tô Nhĩ trò chuyện với người chơi đóng vai nhân viên hòa giải gia đình một chút, đối phương tên là Vương Tam Tư, đã vào trò chơi được ba ngày.
Tô Nhĩ: "Vào phó bản cùng ngày với Hạ Chí?"
Vương Tam Tư gật đầu: "Chúng tôi là nhóm người chơi thứ hai được đưa vào để lấp chỗ trống ".
"Lấp chỗ trống?" Đây là lần đầu tiên Tô Nhĩ nghe nói về khái niệm này.
Vương Tam Tư giải thích cho cậu: "Có một vài phó bản đặc biệt, nếu người chơi đóng vai nhân vật quan trọng chết đi, trò chơi sẽ tự động bổ sung nhân sự thay thế".
Giữa mùa hè nóng bức, một câu nói khiến cho người ta lạnh sống lưng.
Tô Nhĩ nhíu mày: "Nói cách khác, hai người chơi sắm vai người đàn ông độc thân trước đó đã chết?"
Vương Tam Tư: "Trước khi các anh tới một ngày, bọn họ bị truy đuổi vì nghi ngờ là hung thủ giết người, trong quá trình chống cự, bọn họ bị nhân viên của cục Lý Trị cưỡng chế trấn áp đến chết".
Tô Nhĩ nhìn về phía Kỷ Hành, dùng ánh mắt truyền tải một tin tức: may mà tối hôm qua chạy nhanh.
Kỷ Hành lại quan tâm đến nhiệm vụ của bản thân hơn là chỉ quan tâm đến nguyên nhân cái chết của người chơi: "Nói về con tem đi".
Vương Tam Tư là người hành sự trơn tru, bởi vì thân phận nhân viên hòa giải gia đình có thể tiếp xúc hàng ngày với người khác, lượng thông tin lấy được tương đối toàn diện: "Quán cơm, tiệm tạp hóa... tem có thể xuất hiện ở bất kỳ nơi nào, đến nửa đêm, những người khiêng quan tài sẽ xuất hiện, chỉ cần anh cầm theo con tem xuất hiện ở trên phố, bọn họ đều sẽ tìm được anh".
Kỷ Hành: "Bên trong quan tài có gì?"
"Thuốc men, bùa ẩn thân, đủ loại vật phẩm kỳ quái, nhưng chỉ có tác dụng trong phó bản này, hơn nữa thời gian hiệu lực rất ngắn, giống như là..."
Vương Tam Tư suy nghĩ một chút nhưng nhất thời không tìm ra từ nào để hình dung.
Sắc mặt của Tô Nhĩ lạnh đi: "Hàng nhái, hoặc sản phẩm phát minh thất bại".
"Đúng!" Vương Tam Tư vỗ tay một cái: "Chính xác là cái đó!"
Tô Nhĩ và Kỷ Hành liếc nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến con mắt trong cơ thể cậu và viên ngọc trong tay Nguyệt Quý thân sĩ, Trung Bộc Thủ Mộ từng nói qua, viên ngọc kia chính là phiên bản lỗi của con mắt này.
Vương Tam Tư bổ sung: "Còn có một việc, nếu tìm được con tem hiếm, sẽ được tặng kèm một đạo cụ đặc biệt".
Nắm được tình hình đại khái, Kỷ Hành đột nhiên đứng dậy nói: "Đi thôi".
Tô Nhĩ: "Đi đâu?"
Kỷ Hành: "Không phải cậu đã hợp tác với một tiệm đồ dùng người lớn sao?"
Tô Nhĩ liên tục ho khan: "Là nhà cung cấp".
Những lời còn lại, ra đến cửa Kỷ Hành mới giải thích rõ ràng: "Ở nơi có hệ số nguy hiểm càng lớn, tem thư chúng ta tìm được sẽ càng có ích".
Tô Nhĩ cảm thấy buồn bực, chuyện này tại sao còn phải giấu diếm Vương Tam Tư?
Kỷ Hành: "Vừa rồi anh ta chỉ nói về lợi ích của việc vào quan tài".
Tô Nhĩ lập tức hiểu ý: "Vương Tam Tư là cố ý dẫn dụ chúng ta vào quan tài?" Dừng một chút thì nở nụ cười: "Khó trách anh lại muốn đến tiệm đồ dùng người lớn".
Cũng không thể nói là Vương Tam Tư đang cố ý muốn hại người, chỉ có thể nói anh ta coi bọn họ là một cục đá dò đường, về phần mình, tận mắt nhìn thấy qua bà chủ tiệm có sở thích ăn thịt sống và hương tro, nhân vật như vậy trong phó bản tuyệt đối không thể xem là con người.
Nếu như không có việc gì bất ngờ, nơi đó rất có khả năng có những tem thư có ích.
Tô Nhĩ: "Anh có muốn che mặt lại không?"
Tối hôm qua, thật xa cũng có thể nghe được tiếng xe tuần tra truy đuổi Kỷ Hành.
"Không cần". Kỷ Hành: "Nhân viên tuần tra vẫn còn đang bất tỉnh, tạm thời không tỉnh lại được".
"..."
.
Đây là một thị trấn nhỏ kỳ lạ, mọi người ăn mặc giản dị, tư tưởng vẫn còn mang tính phong kiến ngu muội lạc hậu, nhưng tuyệt đối không bảo thủ. Dân trong trấn khinh thường bà chủ tiệm kinh doanh loại hàng này, thường xuyên xem bà ta như chủ đề trà dư tửu hậu, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc bọn họ lén lút đến cửa tiệm mua hàng.
Bà chủ tiệm đồ dùng người lớn kiếm được một khoản lớn từ những món hàng không có gì đặc sắc này.
"Chị Trương!" Tô Nhĩ điều chỉnh biểu cảm một chút, hô một tiếng vô cùng thân thiết.
Người được cậu gọi là chị Trương đang ngồi trên ghế xếp nhỏ, phe phẩy một chiếc quạt lá cọ, nhìn thấy Tô Nhĩ thì vẻ mặt lập tức tỉnh táo, nhưng khi liếc nhìn thấy Kỷ Hành ở phía sau lưng cậu, lại lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Kỷ Hành mặc một bộ quần áo vô cùng rách rưới, dưới sự so sánh trông có vẻ vô cùng khó coi.
"Em định mướn anh ta làm phụ việc". Tô Nhĩ cười nói: "Tin rằng có được công việc rồi, anh ta có thể thay hình đổi dạng".
Chị Trương lấy cây quạt che miệng nở nụ cười khoa trương: "Chị đây rất thích tấm lòng lương thiện của cậu".
Tô Nhĩ nhìn thoáng qua đống đồ lộn xộn trong cửa tiệm, đề nghị giúp một tay dọn dẹp vệ sinh.
Chị Trương khen cậu hiểu chuyện, nhưng khi Tô Nhĩ xoắn tay áo lên nhảy vào trong cánh cửa, bà ta lại nở nụ cười đầy ẩn ý: "Lúc dọn dẹp đồ đạc cần phải cẩn thận một chút, cậu còn quá trẻ, trong tiệm có một số thứ không thích hợp đụng vào đâu".
Thoạt nghe thì giống như đang trêu ghẹo, nhưng thử cân nhắc tỉ mỉ thì lại cảm thấy có ý tứ khác.
Hàng hóa rất nhiều lại không được sắp xếp, tùy tiện chất đống trên mặt đất hoặc trong rương, thiếu niên máu nóng ai mà không nảy mầm xuân ý, nhưng Tô Nhĩ lại là ngoại lệ, từ nhỏ đến lớn, cậu luôn luôn thờ ơ với chuyện tình cảm nam nữ.
Cậu cẩn thận kiểm tra từng món một mà trong lòng không có một chút cảm xúc nào, chỉ chăm chú tìm kiếm tung tích của con tem.
Có ít nhất hơn mười món đồ đã qua tay, nhưng ngay cả cái bóng của con tem cũng chưa từng nhìn thấy. Tô Nhĩ lắc đầu: "Vận may vậy mà kém đến mức độ này".
Trên những cái giá xung quanh chất đầy lư hương, hương vị nồng nặc, khiến người ta muốn choáng váng, cậu bịt miệng mũi lại, cân nhắc xem có nên đổi mục tiêu kiểm tra hay không.
Kỷ Hành lại vào lúc này đột nhiên dừng động tác trên tay, nhanh chóng đi đến trước một ngăn tủ thấp lùn, anh dọn đi đống đồ tạp vật lộn xộn trên đó, mạnh tay kéo một cái, không có khăn trải bàn che phủ, bên dưới dĩ nhiên là một cái quan tài đen tuyền.
Tô Nhĩ sợ run lên, nhìn chằm chằm vào cổ quan tài đen như mực: "Mở quan tài ra sao?"
Kỷ Hành gật đầu: "Cậu lùi lại một chút, để tôi làm".
Trong từ điển nhân sinh của Tô Nhĩ không hề có hai chữ cậy mạnh, tiếng nói vừa dứt đã lập tức nhảy ra xa một mét, tiện thể liếc nhìn bà chủ bên ngoài, chị Trương đang ngáp dài dựa vào trên khung cửa nghỉ ngơi một chút, không quan tâm đến những động tĩnh ở trong phòng.
Tô Nhĩ vẫn thấp giọng nhắc nhở: "Vẫn nên cẩn thận một chút".
Mở quan tài sinh ra tiếng động không nhỏ, bà chủ lại không hề liếc mắt lấy một cái, giống như đang chờ bọn họ tự chui đầu vào rọ.
Bên trong quan tài cũng không có thây khô đáng sợ, chỉ có một con tem nằm đơn độc ở ngay chính giữa, phía trên in hình một phụ nữ có b* ng*c nở nang, quần áo xộc xệch, có thể nói là có nét gợi cảm hiếm thấy so với những con tem trước đây.
Kỷ Hành ném một thứ vào trong, quan tài, không có phản ứng, sau một lúc lâu anh mới cầm một lá bùa từ từ đưa vào, lúc đầu tất cả mọi việc đều thuận lợi, nhưng khi chỉ cách con tem còn một đốt ngón tay, biến cố đã xảy ra, người phụ nữ trên con tem vậy mà sống lại, chợt vươn cánh tay ra, lá bùa trong tay nháy mắt cháy thành tro.
Kỷ Hành nhíu mày, dứt khoát tay không bóp gãy cánh tay của người phụ nữ đó, nhưng mà năng lực phục hồi của quỷ quái mạnh mẽ không gì sánh được, rất nhanh, nó đã mọc ra vô số cánh tay mới, một trong số đó còn vặn vẹo dài đến mấy thước, xuyên qua không khí chộp về phía Tô Nhĩ.
Mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, Tô Nhĩ thậm chí còn không kịp lấy súng điện ra, đã bị trực tiếp lôi vào bên trong quan tài.
Thấy nắp quan tài có dấu hiệu sắp đóng lại, trước khi những cánh tay đang quấn lấy mình rụt trở về, Kỷ Hành cũng nhảy vào theo.
Bên trong là một thế giới khác.
Không gian rộng lớn hơn so với tưởng tượng, ít nhất, hai người bọn họ nằm trong này vẫn không cảm thấy chen chúc.
Tô Nhĩ cảm thấy trên mặt có hơi ngứa, bởi vì tối quá nhìn không rõ, Kỷ Hành phát huy tác dụng của Doraemon, lấy ra một món đạo cụ có thể chiếu sáng.
Ngay khoảnh khắc ánh sáng bùng lên, Tô Nhĩ phát hiện nguồn cơn của cơn ngứa, đó là những sợi tóc dài màu đen. Theo hướng nhìn lên trên, ngay phía trên là một người phụ nữ đang bám chặt vào trong nắp quan tài, con ngươi của ả lớn hơn người bình thường một chút, lúc này ả vẫn không nhúc nhích, nhìn trừng trừng vào hai người ở phía dưới.
Lo lắng lượng oxy có hạn, Tô Nhĩ kiềm chế nhịp thở, không dám hô lên.
Ả có rất nhiều cánh tay, dày đặc giống như đàn rắn đang quấn lấy nhau.
Tô Nhĩ cho rằng, nếu như bây giờ ả ra tay, muốn b*p ch*t một người là không khó, nhưng nữ quỷ đó chỉ nhìn bọn họ chằm chằm, dường như không thể trực tiếp g**t ch*t bọn họ.
Kỷ Hành: "Cô ta muốn chậm rãi dây dưa chúng ta đến chết".
Người sống không có tư cách đấu với người chết, Tô Nhĩ trầm giọng nói: "Tốt nhất là có thể tìm ra thứ để khắc chế con quỷ này".
Nhìn tình cảnh trước mắt, ưu thế lớn nhất của nữ quỷ là có nhiều tay, còn có thể tái sinh chi gãy.
Kỷ Hành suy tư trong giây lát: "Hương tro".
Tô Nhĩ ngẩn ra, nhớ lại hình ảnh trước đó bà chủ tiệm ăn hương tro, cảm thấy cũng khả thi, vấn đề ở chỗ cả hai đang bị nhốt trong quan tài, tìm đâu ra hương tro?
Nữ quỷ vẫn bình tĩnh ngắm nghía bọn họ, như đang thưởng thức cảnh con mồi vùng vẫy giãy chết.
Những lời còn lại không tiện nói ra trước mặt nữ quỷ, Kỷ Hành nhẹ nhàng viết một chữ vào lòng bàn tay của Tô Nhĩ: Giày.
Trong tiệm có rất nhiều lư hương, đều đốt hương, lúc đó bọn họ đi tìm con tem, đế giày của bọn họ có thể đã dính vào một ít.
Trước khi không khí trở nên loãng hơn nữa, Tô Nhĩ âm thầm co chân lại, lực hông của cậu đủ tốt, dù trong không gian bịt kín thu hẹp vẫn không tốn chút sức nào tung ra một cú đá, nữ quỷ vô thức dùng tay cản lại, nhưng khi đế giày chạm vào da ả, điểm tiếp xúc lập tức bốc khói.
Cơ hội!
Tô Nhĩ híp mắt một cái, đạp thêm hai cái.
Kỷ Hành thừa dịp nữ quỷ bị đau, ném ra hai lá bùa, sau đó tung người bật dậy như cá chép, kéo theo cả con quỷ và nắp quan tài nặng nề ném ra ngoài.
Không khí tươi mới ập vào mặt, Tô Nhĩ tham lam hít vài hơi, lập tức bò ra ngoài, nữ quỷ đã biến mất, một con tem nằm yên lặng trên mặt đất, tựa như chưa từng phát sinh ra chuyện gì.
Bên cạnh con tem còn có một sợi dây đỏ, tri kỷ mà kèm theo một tấm thẻ hướng dẫn sử dụng.
[Dây đỏ: đạo cụ hai người dùng một lần, cùng lúc buộc vào cổ tay của hai người có thể giảm sát thương 30% từ quỷ quái
Chú thích: Chỉ áp dụng trong phó bản này].
Cũng trong lúc đó.
Cách cửa tiệm đồ dùng người lớn không xa, một người đàn ông mặc áo đen cẩn thận che lại mặt mũi, nhưng khóe môi hơi nhếch lên đã thể hiện rõ sự hài lòng của gã đối với kết quả này.
Không gian giam cầm chật hẹp khiến người ta khó tránh khỏi tiếp xúc cơ thể, nói không chừng sẽ tạo ra tia lửa mập mờ.
Lại nhìn một hồi, gã đàn ông yên lặng xoay người bước vào một căn nhà dân ở góc khuất.
Cái vị đang núp trong bóng tối dòm ngó không phải ai khác, chính là Trung Bộc Thủ Mộ, kẻ vô cùng căm ghét ánh mặt trời.
Ngôi nhà nằm ở hướng khuất, quanh năm không thấy ánh mặt trời, vô cùng ẩm ướt.
Trung Bộc Thủ Mộ rất thích hoàn cảnh này, gã lấy ra một phần tình báo mua được ở chỗ Cẩu Bảo Bồ, trên đó ghi lại những biểu hiện của Tô Nhĩ trong các phó bản khác.
Rất chói mắt, điểm sáng nhất nằm ở chỗ sự độc đáo, người chủ trì đã quen cao cao tại thượng, đột nhiên xuất hiện một người chơi như vậy, bị lật thuyền cũng là chuyện dễ hiểu. Trung Bộc Thủ Mộ chưa bao giờ xem nhẹ bất kỳ đối thủ nào, đọc xong toàn bộ tin tức của Tô Nhĩ, rất nhanh có thể hiểu được lý do vì sao người này chiếm ưu thế.
Nói trắng ra là nhờ chơi liều.
Minh hôn, tạo ra con trai, kiếm tiền từ chồng cũ... Đều là một loại thể hiện liều lĩnh.
Nhưng đồng thời, người này cũng có những phẩm chất quý giá, ví dụ như cứng cỏi, giữ uy tín, không vứt bỏ đồng bạn.
"Trong nóng ngoài lạnh".
Trung Bộc Thủ Mộ đưa ra đánh giá rất chuẩn xác đối với Tô Nhĩ, gã rất hiểu sự phức tạp và bóng tối trong nhân tính, những kẻ thường dùng vỏ bọc cặn bã để ngụy trang chính mình thì thường rất nghiêm túc, ngược lại đối với tình cảm sẽ càng kiên định.
Nghĩ tới đây, trong tay gã xuất hiện nhiều thêm một con tem, bên trong phong ấn một con quỷ rất thú vị, không mạnh, nhưng lại rất giỏi chế tạo ảo giác.
Ngón tay thon dài sờ nhẹ lên khuôn mặt của người trong tem, con quỷ bên trong không ngừng run rẩy, Trung Bộc Thủ Mộ híp mắt một cái: "Kỷ Hành trong trò chơi cũng là một phiền toái, hắn ta thích lập tổ đội đi phó bản, vậy càng phải tác thành cho hắn".
Tựa như không nhìn thấy sự sợ hãi của con quỷ trong tem, Trung Bộc Thủ Mộ nhẹ nhàng nói: "Nhân loại luôn cho rằng những hình ảnh xuất hiện trong ảo cảnh sẽ là nhược điểm giấu sâu trong nội tâm của con người, ngươi hãy nghĩ cách khiến cho hai người kia nhận nhầm đối phương chính là nhược điểm của mình".
Con quỷ bên trong liên tục gật đầu.
Trung Bộc Thủ Mộ lại lấy ra một con tem có năng lực nhập mộng, phân phó: "Còn ngươi, hãy tạo ra một giấc mơ cấp độ cao, gieo vào đó ám thị tâm lý".
Tất cả đã sắp xếp xong, gã chống cằm hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt mang theo sự tàn nhẫn: "Đương nhiên, trong quá trình có thể g**t ch*t bọn họ là tốt nhất, nhưng e là sẽ không dễ như vậy".
Con quỷ trong tem cẩn thận mở miệng: "Dựa theo quy tắc, người chơi chiến thắng phải nhận được một đạo cụ đặc biệt, như vậy có tính là lỗ không?"
Trung Bộc Thủ Mộ nhún vai: "Đánh quái lấy trang bị, xúc tiến tình cảm nảy sinh, tốt vô cùng".
Sau này khi mối quan hệ yêu đương được xác lập, chỉ cần tìm cách giết một trong hai người đó, chẳng khác nào hủy hoại cả hai người.
"Cái tên Nguyệt Quý ngu xuẩn ấy, chỉ biết chơi mấy trò chữ nghĩa nhạt nhẽo". Trung Bộc Thủ Mộ nhíu mày, ánh mắt khinh miệt: "Nếu người chơi đã thích phóng túng, tại sao không thể trực tiếp ép cho bọn họ yêu nhau?"
Giả sử như sớm thúc đẩy cho bọn họ tự tiêu hóa nội bộ, yêu đương tự do, Tô Nhĩ căn bản sẽ không kết Minh hôn nữa, Kỷ Hành càng không thể chủ trì. Mấy tên đồng nghiệp ngu xuẩn kia lại không biết giải quyết vấn đề từ gốc rễ.
Khiến kẻ đầu sỏ yêu đến mức khắc cốt ghi tâm, yêu đến mức mười dặm gió xuân cũng không bằng một người, yêu đến mức nước trong ba nghìn chỉ nguyện uống một bầu, thì không phải tất cả sẽ kết thúc êm đẹp sao?
.....
Tác giả có lời muốn nói:
Hiện tại:
Trung Bộc Thủ Mộ: Một lũ ngốc, phải rút củi dưới đáy nồi mới giải quyết được vấn đề!
Sau này:
Trung Bộc Thủ Mộ khóc nức nở: Mẹ ơi, con tìm người yêu cho Tô Nhĩ, vậy mà bọn họ lại hợp tác phá nát phó bản của con!
Trò chơi xót xa vỗ về: Đứa nhỏ ngốc, lại đây, mẹ thương.....
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.